Chương trước
Chương sau
Ta lập tức ôm chặt lấy chàng, ôm eo chàng không nói một lời.

Ân Cửu Dật dường như biết được suy nghĩ trong lòng ta, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta: "Đừng sợ, đã giải quyết xong rồi, không phải chuyện gì lớn đâu."

"Chàng có biết không, cữu cữu của Chương Cẩm Xán là Võ An hầu, phụ thân ta lại là cữu cữu của Ân Cửu Thanh, bọn họ đều là cùng một phe, Ân Cửu Thanh và Lý Vinh Xuyên là cùng một phe."

"Đừng sợ, hắn là đệ đệ của ta, ta hiểu hắn. Hắn không phải người như vậy, hắn sẽ không nói với Võ An hầu đâu."

Ân Cửu Dật nhẹ nhàng dỗ dành ta: "Đừng sợ nữa, ngủ một giấc đi, ngày mai chúng ta sẽ về nhà."

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tin tức Lý Vinh Xuyên mất tích lan truyền khắp nơi, không ai tìm thấy hắn ta.

Nhưng mọi người đã không còn thời gian để ý đến Lý Vinh Xuyên nữa, bởi vì Hoàng thượng lâm bệnh.

Hoàng thượng vốn đã bị cảm chưa khỏi, khi đi săn lại bị hổ dọa, sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy người không khỏe.

Một đường lặn lội đường sá, vừa về cung người đã ngã bệnh.

52

"Phụ hoàng những năm gần đây thức khuya dậy sớm phê duyệt tấu chương, sức khỏe đã không còn được như trước. Lần này bị kinh hãi, có chút không chịu nổi. Nhưng thái y nói, tình hình vẫn còn khả quan, nghỉ ngơi một thời gian sẽ không sao."

Ân Cửu Dật múc một bát canh gà, đẩy đến trước mặt ta, cúi đầu ra hiệu: "Uống thêm một bát nữa."

Ta lắc đầu.

Ân Cửu Dật bưng bát lên, múc một thìa canh gà đưa đến bên miệng ta: "Từ khi đi săn về, nàng ăn cũng ít đi."



Chàng nhìn con mèo nhỏ đang ăn cơm bên cạnh nói: "Nguyên Bảo còn ăn nhiều hơn nàng, nàng phải ăn nhiều một chút, phụ hoàng khỏe lại rồi, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài giải sầu. Đợi đến khi quả mận ở miền Nam chín, chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành, đi thuyền đến miền Nam chơi."

"Được." Ta cũng múc cho chàng một bát canh gà: "Chàng cũng uống thêm chút nữa."

Ân Cửu Dật sai người chuyển đồ đạc của ta đến phòng chàng, chàng ăn ngủ cùng ta.

Chàng sợ ta sẽ gặp ác mộng.

Nửa tháng sau, có tin tức truyền đến, nói rằng đã tìm thấy t.h.i t.h.ể của Lý Vinh Xuyên trong rừng cây ở Đông Sơn, t.h.i t.h.ể bị chôn dưới đất, vì vậy binh lính được phái đi tìm kiếm đã chậm trễ mãi không tìm thấy tung tích của hắn.

Nghe nói, khi tìm thấy t.h.i t.h.ể đã bị phân hủy và sinh giòi, binh lính dựa vào bộ quần áo chưa bị phân hủy để xác nhận danh tính của hắn.

Trong chốc lát, cả kinh thành chấn động.

Võ An hầu phẫn nộ xông vào điện Tiềm Uyên, dập đầu xin Hoàng thượng điều tra rõ ràng vụ việc, thề sống c.h.ế.t phải đòi lại công bằng cho đứa con trai duy nhất đã c.h.ế.t thảm.

Hoàng thượng lệnh cho Đại Lý Tự điều tra vụ việc.

"Xác c.h.ế.t đều thối rữa cả rồi, còn tra ra được cái gì nữa, cứ để bọn họ nháo nhào đi."

Vừa dứt lời, ánh mắt Ân Cửu Dật bỗng bị thu hút bởi cục bông Nguyên Bảo đang nằm ngửa bụng phơi nắng trên giường: "Nguyên Bảo sao lại ngủ kiểu này nữa rồi, cả ngày ngủ thế này có thoải mái không?"

"Chúng ta cũng ngủ trưa một lát đi." Ân Cửu Dật nằm xuống giường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh ra hiệu cho ta: "Lại đây ngủ, trời âm u thế này, đúng là hợp để ngủ."

Chàng ôm ta, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Từng giọt mưa rơi lộp độp, ta nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.



Khuôn mặt Ân Cửu Dật ở ngay sát bên, ngũ quan tinh tế càng thêm rõ nét, hàng mi dài và dày như chiếc chổi nhỏ, đôi môi đỏ hồng tự nhiên.

Nhìn gương mặt ngủ say của chàng, nghe tiếng mưa rơi ngoài kia, ta chợt nhận ra, ta đã yêu Ân Cửu Dật rồi.

Chàng đã ôm ta trong vòng tay đầy m.á.u khi ta vừa mất đi đứa con, chàng tặng ta hộp trang sức này đến hộp trang sức khác, chàng mua kẹo hồ lô cho ta, chàng tặng mèo cho ta, chàng đưa ta đi ngắm hoa thả diều, chàng vẽ tranh cho ta, chàng biết ta g.i.ế.c người nhưng vẫn chấp nhận bao dung, những khoảnh khắc đáng nhớ quan trọng đó ta đều chưa yêu chàng.

Nhưng, vào buổi trưa mưa tầm tã hết sức bình thường này, chàng ngủ thiếp đi, tay vẫn ôm eo ta.

Sự chuyển biến từ thích sang yêu sẽ xảy ra trong một khoảnh khắc bất chợt nào đó, và chính trong khoảnh khắc này, ta đã chắc chắn, ta yêu Ân Cửu Dật.

Vụ án của Lý Vinh Xuyên vẫn chưa có tiến triển, trở thành một vụ án treo ở kinh thành.

Cuộc sống của chúng ta lại trở về sự yên bình như trước.

Ân Cửu Dật vốn nói sẽ đưa ta đi chơi Giang Nam, nhưng Hoàng thượng đột nhiên bị trúng gió.

Ân Cửu Dật tức giận trở về từ trong cung, uống ừng ực một bình trà, còn hậm hực nói sẽ không vào cung thăm Hoàng thượng nữa.

Chàng không muốn nói với ta nguyên nhân Hoàng thượng bị trúng gió, chỉ ngồi một mình buồn bực, giận dỗi cả buổi chiều.

Ta cũng đoán được đôi chút, nghe nói sau chuyến đi săn mùa xuân, Hoàng thượng phát hiện một cung nữ trong cung có dung mạo giống Minh quý phi, lập tức phong nàng làm mỹ nhân.

Gần đây vị mỹ nhân này đang rất được sủng ái.

Nhìn vẻ mặt vừa đỏ bừng vừa tức giận của Ân Cửu Dật, có lẽ là Hoàng thượng trong lúc lâm bệnh vẫn liên tục triệu kiến vị mỹ nhân này, nên mới...

Đúng lúc này, ngoại tổ phụ của Lục Ngữ Dung đột nhiên lâm bệnh nặng. Nhị cữu cữu của nàng ở xa tận Vũ Châu gửi thư nói rằng, người già sắp không qua khỏi, trước khi ra đi muốn gặp nàng lần cuối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.