“Nhưng chàng cũng thích nam nhân.”
“Ta chưa từng nói với nàng ta thích nam nhân, ta chỉ là không thích nữ tử, nàng là ngoại lệ.”
Đôi khi ta cũng nghi ngờ chuyện hắn thích nam nhân, ta chưa từng thấy hắn qua lại thân thiết với người nam nhân nào, cũng chưa thấy hắn tỏ ra đặc biệt chú ý đến người nam nhân nào. Nghi ngờ trong lòng là một chuyện, nghe hắn tự mình nói ra lại là một chuyện khác.
Hắn nói ta là ngoại lệ.
Trong mười bảy năm cuộc đời, ta chưa bao giờ được thiên vị như vậy.
Ta cảm thấy hoang mang, hắn biết chuyện giữa ta và Ân Cửu Thanh, biết ta đã mất đi một đứa con, biết ta từng yêu Liễu Triều Minh sâu đậm, vậy mà hắn lại nói thích ta.
Giọng nói yếu ớt đầy xấu hổ bật ra từ cổ họng, mắt ta ươn ướt: “Ta không xứng, ta không xứng đáng được chàng thích.”
“Ta thích ai là chuyện của ta, ta thấy nàng xứng thì nàng xứng.”
Ân Cửu Dật thở dài, bàn tay to lớn phủ lên mặt ta, nhẹ nhàng lau đi nước mắt: “Nàng khóc là muốn từ chối ta sao?”
Hắn đột nhiên ghìm cương, ôm ta xuống, nắm tay ta ngồi xuống bờ ruộng, gãi gãi cằm ta, mím môi cười.
Niềm vui sướng khổng lồ ập đến từng đợt, ta chưa từng nghĩ rằng, chuyện tốt đẹp như vậy lại rơi xuống đầu mình.
Hóa ra con người ta không chỉ rơi nước mắt khi đau khổ buồn bã, mà khi cảm nhận được hạnh phúc to lớn bất ngờ ập đến, nước mắt cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726932/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.