Ta có một người ca ca cùng phụ thân khác mẫu thân, để tránh sự hãm hại của Đại phu nhân, hắn đã giả ngốc nhiều năm, nhưng ba năm trước trong kỳ thi Đình lại đỗ đạt, được cử đi Giang Ninh làm quan.
Ta sẽ không bao giờ quên, lúc người của quan phủ đến nhà báo tin vui, vẻ mặt kinh ngạc của cả nhà và vẻ mặt vui mừng của đại ca.
Hắn nói với ta: "Thu Hà, muội cũng phải cố gắng, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ sống cuộc sống như ý muốn."
Trong nhà có bốn đứa con, chỉ có hai chúng ta là con thứ, chỉ có hắn thật lòng coi ta là muội muội, hắn dựa vào nỗ lực của bản thân để thoát khỏi cái nhà này, còn ta lại không thể nào bay ra được, ta phải cố gắng như thế nào đây?
Không đến một khắc sau, ta vội vàng cởi dây trói cho Ân Cửu Thanh.
Giọng nói phẫn nộ chấn động màng nhĩ ta: "Chương Thu Hà, ngươi dám làm chuyện như vậy với ta, ngươi không biết liêm sỉ, phóng đãng đến vậy! Ngươi... ngươi đồ tiện nhân, ta muốn g.i.ế.c ngươi…"
Hắn tức giận đến mức quên cả xưng hô, nhìn thấy một chút m.á.u trên giường, càng thêm tức giận, mặt đỏ bừng, lao đến bóp cổ ta: "Ngươi lại dám to gan làm càn như vậy, tiện nhân!"
Cứ lặp đi lặp lại "tiện nhân", ta nghi ngờ đây là từ ngữ duy nhất hắn dùng để mắng người trong đầu.
Ta bị bóp cổ đến mức không thở nổi, hai tay yếu ớt gỡ tay hắn ra, mắt vì sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-du-do-nguoi-khong-nen-dong-vao-roi/3726901/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.