Rời bỏ thành Thăng Long ngày đêm nhộn nhịp, Long Tự đưa Ngọc Chi trở về Hoa Lư, cùng nhau sống một cuộc sống đơn thuần trên núi Mã Yên, nơi hậu viện khuất sau tầng tầng lớp lớp hoa ban. Ngày ngày y đốn củi, cô trồng rau, dệt vải. Công Ngũ ngày ngày quấn quýt bên cô, vẫn bi bô tập nói.
Cả thành Hoa Lư đều biết có đôi vợ chồng trẻ từ Thăng Long, vì buôn bán thua lỗ mà phải về quê ở ẩn. Người chồng họ Lê, người vợ họ Vương.
Hôm nay xuân về rồi, Long Tự mắc võng ngang hai thân cây ngoài mỏm núi cho cả hai cùng ngồi, nhìn xuống thành cũ Hoa Lư. Hoa ban ngày đêm bay theo từng cơn gió, phủ khắp đất trời.
-Nàng biết, lúc ta gặp nàng, ta đã muốn đời này cùng nàng bình an ẩn dật, không tính chuyện giang sơn.
Ngọc Chi mong manh trong làn áo màu tiên hồng cô vẫn luôn yêu thích, tựa vào lòng y, mệt mỏi níu lấy vạt áo y. Long Tự hôm nay ánh mắt luôn dao động mà ôm chặt cô, dựa trên mái đầu cô.
-Khán hải thiên nhất sắc thính phong khởi vũ lạc.*
*Cùng nàng, trông biển trời, nghe gió lắng mưa.
Y hôn lên tóc cô, lại nhìn đất trời bao la, đẹp đẽ.
-Chấp tử thủ, xuy tán thương man man yên ba.
*Nắm lấy tay, xua tan khói sóng mênh mang.
Tóc cô lành lạnh càng khiến y siết chặt vòng tay mình.
-Có lạnh không?
Cô lắc đầu.
-Anh đã biết từ trước rồi mà...
Long Tự cố kìm nén nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-doi-nang-o-hoa-lu/3447805/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.