Chương trước
Chương sau
Cô đi hỏi mãi cuối cùng mới lết về được tới nhà, cũng là lúc thấy Tú Văn sốt ruột đứng ở cửa chờ. Cô bé cứ khóc mãi từ lúc về tới phòng đến giờ, vừa khóc vừa băng bó cho Ngọc Chi.

-Tiểu thư đừng làm những chuyện như vậy nữa, nếu không em không ra ngoài dạo với tiểu thư nữa đâu...

Cô cười vỗ vỗ vai cô bé.

-Được rồi được rồi, chuyện đâu còn có đó, đừng căng thẳng. Đi ngủ thôi.

-Tiểu thư còn phải chuẩn bị nữa, tuần sau là đến ngày nhập cung học lễ rồi.

Lúc này cô mới ngây người, thất thần nhìn Tú Văn.

-Vào cung làm cái gì cơ?

-Học lễ nghi ạ, chuyện này chắc người đã quên rồi.

-Ta học lễ nghi làm gì?

-Tiểu thư, tất thảy tiểu thư cao quý nhất của kinh thành này đều phải nhập cung học lễ nghi đạo tam tòng tứ đức, những người này sau này sẽ trở thành các vương phi hoặc trắc vương phi.

Cô sững sờ. Không ngờ lại đâm đầu vào cái bẫy của người phong kiến rồi, đó là kết hôn từ rất sớm.

-Tôi, không đi có được không?

-Tiểu thư, đại nhân đã chuẩn bị cho người, ngài đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

-Chờ làm gì, chẳng phải tôi có anh trai còn đang làm quan trên triều sao.

-Tiểu thư...tiền triều là tiền triều, hậu cung là hậu cung mà.

Lúc này cô mới xâu chuỗi được, địa vị mà cha cô mong muốn cho cô, chính là bên cạnh Thái tử , mai đây là vị trí hoàng hậu.

Xem ra số mệnh này, có thoát cũng không thoát được.

Nhưng đến giờ phút này bình tĩnh lại, cô mới nhớ đến người nam nhân kia, người đó chẳng lẽ là người đã đưa cô ngược dòng thời gian về 1000 năm, để làm gì nữa...Cô không biết, cô chỉ muốn gặp lại y để giải đáp thắc mắc này.

_____________

Cấm thành mái ngói đỏ son, cửa cung sâu như biển. Hoàng Thành Thăng Long quả là một công trình xây dựng lớn trong các triều đại phong kiến. Cuối cùng Ngọc Chi đã có thể ngắm nhìn nó lúc mới dựng xây, đẹp rực rỡ và hùng tráng. Thành gồm hai vòng dài khoảng 25km. Trong hoàng thành có những cung điện cao đến bốn tầng. Cô đi theo dòng người ngỡ ngàng nhìn cả hoàng thành nguy nga quá nhiều so với tưởng tượng của cô, cùng với cô có thêm năm người nữa, ai nấy đều đẹp khuynh quốc, sóng bước vào chính điện cung Thuý Hoa.

Đằng sau lớp màn châu là các vị hoàng hậu đang ngồi, cô đếm, thấy có hai người ngồi trên cao và bốn vị ngồi bên dưới. Chỉ vừa hôm qua cô mới biết, từ thời nhà Đinh đã có tục đa hậu, một vị vua có thể có một hoàng hậu trung cung chính thê và nhiều hoàng hậu khác. E là tục này dễ dẫn đến các hệ luỵ như tranh giành quyền lực giữa hậu cung và giữa các hoàng tử sau này.

Ngọc Chi đứng ở giữa hàng ngang, cô nhìn trực diện lên vị hoàng hậu đang ngồi ở chánh toạ cao nhất kia. Người đó chẳng lẽ là chính thê của Lý Thái Tổ? Công chúa Phất Ngân của nhà Lê sao?

-Từ hôm nay, các tiểu thư sẽ bắt đầu những ngày học, cũng là những ngày thử thách sự kiên trì, cũng như đức hạnh, phẩm chất để trở thành con dâu hoàng tộc trong tương lai.

Người đó lên tiếng, Ngọc Chi nghe trong ngữ điệu có phần quen quen.

-Đừng làm gia quyến thất vọng, hoàng tộc thất vọng, bản thân thất vọng.

Người này, sao cô có cảm giác đã từng thấy qua, từng quen biết. Dù cô chưa từng thấy mặt, nhưng có nhiều cái cảm giác cứ như vậy đến với cô từ khi trở về đây. Giống như có gì thôi thúc cô, gợi nhớ cô phải làm điều gì đó.

-Xin tuân mệnh Tá Quốc hoàng hậu.

Tá Quốc hoàng hậu? Người này là ai? Cô chưa từng nghe tên qua. Không phải Lập Giáo hoàng hậu ư? Nhưng nghe trong giọng người yếu ớt và mệt mỏi, giống như đã trải qua một đời bão tố.

Rồi bà đứng dậy, phượng bào đỏ rực lết đất, phượng quan nặng nề, lại trông dáng đi mệt mỏi. Cô bỗng nghe tiếng vọng đó, tiếng vọng từ thiên thu lúc cô ở Đoan Môn. Giống như là thôi thúc cô hướng về vị Tá Quốc hoàng hậu này. 







Những ngày tháng sau đó, mỗi ngày đều là dậy từ rất sớm học thuộc những bài đọc dài cả cuốn đề cương, cô bỗng nhớ thầy chủ nhiệm quá đỗi, thầy có bắt ôn thi học kì cũng chưa bao giờ bắt học thuộc nhiều đến như vậy, lại còn là những dòng chữ dài khó hiểu. Đêm nay cô bị phạt chong đèn ngoài vườn lạnh để học thuộc.

Ngọc Chi đợi đèn các cung đã tắt mới gục dài trên chiếc bàn đá, có bắt cô đọc cả đêm cũng tài nào nhớ nổi. Thôi thì đêm nay trăng sáng, gió dẫn đường cô dạo chơi. Nghe gió hát, cô bỗng đọc lời khô khan trong Nữ Tắc thành giai điệu, ngân nga cho dễ thuộc.

Tiếng nước suối từ hòn giả sơn như nhạc đệm, gió lại như tiếng sáo diều tuổi thơ, khiến cho ca khúc Nữ Tắc của cô nghe như nhạc cổ trang mà cô thường nghe trên phim.

-Đó là bài gì vậy?

Ngọc Chi giật thót tim, cô cuộn quyển sách lại làm vũ khí. Bước ra từ tiểu đình cạnh hồ sen, Long Tự khác hẳn vẻ ngoài dân dã cô gặp lúc trước. Hôm nay y mặc áo bào có thêu hoa văn uốn lượn, như những gì cô hay thấy trên tư liệu lịch sử. Đôi mắt nâu của y ánh màn đêm tuyệt đẹp, gương mặt góc cạnh dưới ánh trăng, đôi môi bàng bạc cười. Ngọc Chi lùi lại mấy bước.

-Sao thế, sao không hùng hổ như hôm trước?

-Này, đừng nói anh là vua thật nhé.

Y phá lên cười, dồn cô vào hòn giả sơn. Góc mặt ma mị kia dưới màn đêm, dồn sát cô.

-Rất may cho cô là không phải.

Cô nhếch môi, lấy lại can đảm rồi đẩy y ra bằng cuốn sách cuộn.

-Trên phim mấy ông vua cũng thường hay nói thế.

Y gật gù, dù chẳng hiểu cô nói gì. Ánh mắt chan chứa đổ lên cô.

-Cô yên tâm, ta có lẽ là người không xứng đáng để làm vua nhất Cấm cung này.

Ngọc Chi lẳng lặng nhìn y, thấy đâu đó trong câu nói này chính là xót xa quá đỗi. Tại sao y không xứng đáng chứ? Cô nghiêng đầu.

-Vậy thì tôi không việc gì phải sợ anh.

Long Tự không nén được cười mạnh, y nhìn nữ nhân nhỏ bé mà cái gan lại không nhỏ trước mặt.

-Đúng là con gái của Vương đại nhân, đến cả cao ngạo với ta cô cũng dám.

-Anh biết thân phận của tôi?

-Đừng nói là biết, đến bây giờ cô làm gì ở hoàng cung này ta cũng biết.

-Anh đã biết từ lần đó sao?

Hắn phẩy mạnh vạt áo, ra chiều đắc ý lắm.

-Dĩ nhiên, thế nên ta mới ở đây đợi cô nhập cung.

Hắn lại còn có thể dang hai tay về phía cô, liền bị cô cuộn sách lại đánh vào ngực.

-Này, cô có biết lễ nghi không đấy hả?

Lại là y chạy theo cô, nhìn cô hậm hực mình mà miệng y cứ mỉm cười không thôi.

-Khó khăn lắm ta mới đợi được cô mà, không nói chuyện với ta thêm một chút được sao?

-Tôi có cái gì để nói với anh?

-Cô không muốn biết ta là ai sao?

-Không cần.

Hoàng cung rộng như vậy, không biết một người như hắn chắc không đến mức cô đơn tới chết.

-Cô đến học lễ để chuẩn bị cho yến tuyển vương phi đúng không?

Cô không trả lời chỉ cắm đầu bỏ đi, y lao đến trước chặn đường lại.

-Ta tên là Long Tự.

Thấy ánh mắt cứ cười vui của y, cô cũng mím môi miễn cưỡng đáp.

-Tôi biết rồi, lần đó đã nghe qua.

Tên nam nhân với đôi mắt nâu đồng tuyệt đẹp dưới ánh trăng này, kề sát cô. Ngọc Chi hơi ngả sau sau, y càng lấn tới.

-Lý Long Tự.

Lý Long Tự.

Họ Lý, vậy hắn là hoàng tử rồi, hoặc cũng là hoàng thân quốc thích. Nhưng nhìn hắn ăn vận như thế này, cô dám chắc hắn là con vua.

Ngọc Chi đằng hắng rồi nhìn quanh, cô cúi đầu.

-Khấu kiến vương gia.

-Ở đây người ta vẫn xưng tước vương của các hoàng tử, ta là Hoán Vũ vương.

Hắn đang ra oai với cô đó sao? Ngọc Chi cười lạnh, cô lại hành lễ.

-Khấu kiến Hoán Vũ vương.

Y cười nhìn cô ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ. Đã biết đến tận ngóc ngách rồi mà còn trêu ghẹo cô. Nhưng cô nghi ngờ hắn lắm. Tên này có ánh mắt rất sáng, gương mặt cũng rất anh tuấn, có khí chất đế vương.

-Anh có chắc mình không phải là vua không?

Y phá lên cười sảng khoái.

-Bệ hạ năm nay đã ngũ tuần, cô yên tâm, ta chắc chắn không phải.

Cũng đúng, lúc Thái tổ lên ngôi đã hơn ba mươi lăm tuổi rồi. Cô bán tin bán nghi, nhưng vẫn thường thấy trên phim những tình huống nữ chính đi loanh quanh trong cung vớt ngay hoàng thượng hay thái tử.

-Vậy không phải Thái tử chứ?

Y lại tiến sát cô, giảo hoạt ghé mặt sát xuống cô.

-Càng không phải.

Thế ra cô không phải nữ chính rồi. Lúc này, cô mới nhớ đến nam nhân hệt như thân ảnh ở tường thành ấy.

-Người cưỡi ngựa suýt tông vào tôi hôm đó, là ai vậy?

Thấy cô hỏi, nét mặt y bỗng vơi đi ý cười. Long Tự thẳng người rời khỏi cô, dù trên môi vẫn vui vẻ đầy gượng gạo.

-Là anh trai của ta.

Vậy cũng là hoàng tử sao? Người này tướng mạo đĩnh đạc, chẳng lẽ...Nhưng rồi Ngọc Chi cố chẳng nghĩ nữa, cô không muốn tên này biết cô có quan tâm đến người đó, dễ bị người ta nắm điểm yếu của mình.

-Hai người thân thiết như vậy, là anh em ruột sao?

Y cười, bước đi về phía hồ sen.

-Mẫu hậu của ta không phải là người sinh ra anh ấy. Nhưng từ khi theo phụ hoàng về Đại La, mẫu hậu đã nuôi dưỡng anh ấy rồi. Hai người vô cùng gắn bó.

Nếu vậy người đó không phải là Thái tử rồi. Theo những gì cô nhớ về Thái tử của Lý Thái Tổ qua lời giảng của thầy, ông là con của công chúa nhà Lê, làm sao có chuyện ông được người hoàng hậu khác nuôi dưỡng. Lập Giáo hoàng hậu là chính thê kia mà.

Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng hoàng hậu đã qua đời và ông được người khác nuôi dưỡng.

-Này, bài hát khi nãy cô hát nghe rất kì lạ. Đó là bài gì?

Nhạc hiện đại mà, y mà nghe quen thì cô mới lấy làm lạ. Ngọc Chi nhún vai.

-Có nói anh cũng không biết.

Y níu lấy ống tay áo cô, hất cằm giương giương tự đắc.

-Này, trong đầu ta là cả một tàng kinh các về âm nhạc đó có biết không hả? Cô nhất định không biết nhiều như ta đâu.

Cô nhếch môi khì một cái.

-Playlist nhạc của tôi chắc dài hơn ba cái tàng kinh các của anh cộng lại, nhấn shuffle là có thể nghe cả thế giới biết không hả?

Cô bỏ đi, y đứng lại, môi lầm bầm lặp lại những gì cô vừa nói.

-Lay cái gì lít. Này đợi ta chứ!

Hai người sánh bước đi men theo lối mòn giữa ngự uyển. Đêm về lạnh, y liền cởi áo choàng trùm lên người cô.

-Anh làm gì vậy?

-Ta thấy cô lạnh.

-Nếu tôi trùm vậy mà về lại cung chẳng phải sẽ bị trách phạt sao?

Cô đã xem phim cung đấu rồi, hiểm hoạ từ đây mà ra chứ đâu.

Y lại đưa gương mặt ma mị kia kề sát nữ nhân mong manh trước mặt, ánh mắt ma mãnh mà nhếch đôi môi kia.

-Vậy thì xem như ta đánh dấu chủ quyền.

Ngọc Chi á khẩu, cô đưa tay toan gỡ áo choàng xuống thì y đã đưa tay ngăn.

-Cô không mặc là không nể mặt ta. Ta đường đường là...

Chẳng để y kịp nói, cô kéo phăng áo xuống ném vào tay y rồi bỏ đi mất. Bỏ lại y chỉ biết sững sờ đứng cười.

-Cá tính mạnh mẽ xưa nay khó đổi, phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn.

Y lầm bầm rồi mới quay đầu đuổi theo, cứ đuổi mãi cho đến khi cả hai mất hút sau những cửa cung trùng trùng.

Lư đồng nhả khói toả hương dịu dàng, từng bức màn khẽ đu đưa trong làn gió đông se lạnh. Không gian hậu đình An Định cung ấm êm bỗng chốc bị tiếng cười của hai nam nhân làm cho náo động.

Hai người một tiêu sái ngút trời, một tuấn tú sáng sủa vừa đi qua sân trước vừa trò chuyện, mấy lúc lại đưa tay ra như chỉ nhau từng thế võ.

-Bảo sao, hắn thua tâm phục khẩu phục!

Long Tự nói rồi đắc chí cười. Người anh điềm đạm lắc đầu, bước vào trước.Từ trong buồng trong, một nữ nhân đã trạc tứ tuần, vận phượng bào thắm sắc, chân mang hài phượng, tóc vấn cao và tạo kiểu, cài phượng kế uy nghi bước ra. Tay bà vịn vào cung nữ, cười hiền lành nhìn hai chàng trai trẻ.

-Các con đến sao?

-Tá Quốc mẫu hậu vẫn ngủ được hằng đêm chứ, con thấy người lại gầy đi rồi.

-Cảm ơn con, Đức Chính. Ta mọi điều vẫn ổn, chỉ là dạo gần đây lạnh hơn, thân thể có chút đau nhức.

Đức Chính thở dài. Thật ra Tá Quốc mẫu hậu của y không già. Dù phụ hoàng nói bà đã ngũ tuần, nhưng xem chừng chứ như tam, tứ tuần mà thôi.

-Người đừng lo, con sẽ dặn người đem đến hương xông cho ấm người, khuynh diệp hái được ở phía nam hãy còn nhiều.

Bà cười, phúc hậu lắm. Chẳng trách sao bà vẫn luôn là sủng hậu của hoàng đế trong suốt ngần ấy năm qua.

-Tự, lại đây.

Thấy Long Tự mải mê nằm đọc quyển sách gì đó y vớ được trên bàn, bà gọi. Y cười nhẹ, ngồi dậy đi đến chỗ bà.

-Dạo gần đây ta nghe nói, con có để ý một nữ nhân sao?

Câu hỏi của bà nhẹ tênh, lại khiến Long Tự hơi sửng sốt. Y đi lại bàn, ngồi xuống nhìn lư đồng toả hương.

-Là con gái nhà ai?

-Không có ai đâu, mẫu hậu đừng quá lo.

Nghe câu nói này của y, bà biết chắc là có gì che giấu. Tá Quốc hoàng hậu bật một tràng ho, rồi thẫn thờ nhìn ra cái thời tiết lạnh giá.

Bà không chắc mình còn bao nhiêu mùa đông nữa, bà muốn Long Tự phải có một điểm dừng.

Đức Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lặng suy nghĩ.

-Nếu con thích cô gái ấy, cứ dẫn về gặp ta.

Lúc này, ánh mắt Long Tự hơi ngước về phía Đức Chính. Bà không nhìn ra đây là cầu cứu anh trai hay là còn ẩn ý gì. Trước giờ Long Tự luôn vô ưu vô lo, sao giờ ánh mắt lại có chút dè chừng. 

-Không đâu ạ, chỉ là gặp gỡ qua thôi. Ai lại đi đồn đoán lung tung như thế!

Có gì ở người con gái này khiến Tá Quốc hoàng hậu không khỏi tò mò. Đức Chính chỉ ngồi trầm tư, y đoán được phần nào tâm tư của mẫu hậu. Nhưng Long Tự còn trẻ quá, khó tránh khỏi mơ hồ.

Cả hai bước ra khỏi hậu đình, Đức Chính mới đứng lại một chốc. Y nhìn sang Long Tự, nhìn em trai vẫn đang rảo bước vô ưu.

-Khi nãy em nhìn anh như vậy có ý gì?

Long Tự cắn dở một quả táo trong tay, y ngước mắt nhìn trời rồi nén tiếng thở dài.

-Không, chỉ là cầu cứu anh thôi.

Cầu cứu? Đức Chính lặng đi. Ánh mắt đó là phòng bị. Lần đầu tiên suốt mười mấy năm, y biết đến ánh mắt này của Long Tự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.