Nó rất ngọt ngào.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay nhặt cái bánh ngọt bị Tống Phi vung lên mặt đất. Kem tràn ra khỏi túi, rớt vào đầu ngón tay của tôi, tôi mím môi, thoáng cảm nhận được hương vị ngọt ngào.
Cửa hàng bánh ngọt này là cửa hàng tôi thường đến, bởi vì nó rất hợp với khẩu vị của Tống Phi.
Tôi nếm và nếm cho đến khi một chút ngọt ngào cuối cùng tiêu tan, cảm thấy ngấy.
Ngấy đến mức có chút đắng.
Trách không được em ấy đưa tay đánh rơi, có lẽ đã không ngon như trước kia.
22.
Sau đêm đó, em ấy đóng cửa và rời đi, không bao giờ trở lại. Tôi dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo bẩn, nấu món ngon, chờ đợi em ấy trong một thời gian dài.
Em ấy đã không quay lại.
Thật ra tôi cũng tính số lần tôi chờ Tống Phi bao nhiêu lần cũng không đếm được, nhưng chỉ lần này, lần này thôi, tôi cảm thấy mệt mỏi.
Tôi đột nhiên cảm thấy mê mang, không biết mình làm tất cả rốt cuộc là vì cái gì, lại đang toan tính điều gì.
Giống như tất cả mọi thứ đã trở thành thói quen, nó nên được thực hiện. Giống như những câu chuyện tôi nghe từ lâu, con voi con được nuôi nhốt từ khi còn nhỏ, không bao giờ nghĩ đến việc thoát khỏi xiềng xích.
"Xuống lầu, anh ở cửa chờ em." Tin nhắn của Chu Tri Lâm.
Tôi chớp chớp mắt có chút chua xót, cổ họng khô khốc lại đau, qua thật lâu, có lẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-di-roi/2866752/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.