Từ sau ngày rời kia tôi vẫn chưa từng trở về căn phòng ở cùng Chu Tri Viễn, tự lừa dối mình, hoặc là vì cái gì khác, mà tôi cũng không thèm nghĩ nữa.
Màn đêm thật sự là chất xúc tác sinh sôi nảy nở cảm xúc, cho dù tôi vô số lần nói trong lòng không cần, đầu óc cũng không khống chế được mà phát ra ký ức có liên quan đến Chu Tri Viễn.
Anh ta ở bên cạnh tôi quá lâu đến nỗi anh ta đã trở thành một thói quen. Rất nhiều thứ lặng lẽ thấm sâu vào tiềm thức của mình đến nổi tôi không thể không thừa nhận điều đó.
Cho dù ngoài miệng và trong lòng tôi đều nghĩ rằng tôi căm hận anh ta đến cỡ nào, nhưng khi anh ta thật sự chết đi, tôi lại không thể quên được.
Tôi không thể quên anh ta.
Tôi đã từng nghĩ rằng thời gian là liều thuốc cho tất cả mọi thứ, nhưng bây giờ tôi nghĩ rằng thời gian chính là thứ vô dụng nhất.
Một khi xuất hiện vẻn vẹn chỉ có một chút người và chuyện liên quan đến anh ta, đầu óc liền có được ý thức tự chủ, buộc tôi phải nhớ về quá khứ. Không thể quên, không thể thoát khỏi nó.
Nó thực sự rất khó chịu.
Tôi hận Chu Tri Viễn biết bao nhiêu, lúc còn sống đã không khiến cho tôi cảm thấy dễ chịu, chết cũng không để cho tôi được yên ổn.
18.
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào ngôi nhà đó một lần nữa trong đời, nhưng tôi vẫn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-di-roi/2866727/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.