"Chu tổng, Ngài tỉnh rồi."
Tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà trắng như tuyết. Tầm mắt choáng váng hai giây, mới dần dần khôi phục thanh minh. Tôi nghiêng đầu, dựa theo tiếng nói, nhìn thấy khuôn mặt của trợ lý.
Cô ấy đứng dậy từ băng ghế, tắt màn hình điện thoại di động, khom người xuống một chút, nói: "Bác sĩ nói ngài bị hạ đường huyết, cần nghỉ ngơi thật tốt. Bên kia hội trường tôi đã liên hệ với quản lý thị trường để xử lý, không có vấn đề."
Giọng điệu cô ấy vững vàng, từng bước từng cái báo cáo công việc, nhưng nửa chữ tôi cũng không nghe được, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh tượng trong mộng.
Tôi cho rằng tôi đang rơi lệ, trên thực tế lại chết lặng và bình tĩnh, thậm chí còn bị phân tâm nên dặn dò trợ lý làm gì tiếp theo.
Bình tĩnh lại, như thể giấc mơ này không ảnh hưởng đến tôi.
Sau khi Chu Tri Viễn qua đời, một tay tôi lo liệu hậu sự của em ấy. Theo ý nguyện của em ấy, sau khi chết hỏa táng thành tro và rải xuống biển.
Trong chuyện này, tôi không nghe em ấy, đại khái là do ích kỷ từ trong xương của một thương nhân, tôi không muốn em ấy theo đuổi tự do.
Tôi muốn giữ em ấy bên cạnh tôi.
Có lẽ tôi điên, tôi không biết.
Trong một thời gian dài, tôi không thể ngủ cả đêm, chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ nhớ đến em ấy nằm trên giường, dù tôi có la hét thế nào cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-di-roi/2866713/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.