"Anh đã trở về."
Chu Tri Viễn ngồi trên sô pha, nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, mỉm cười với Chu Tri Lâm: "Đồ ăn em vừa hâm nóng qua, anh có đói không? ”
Chu Tri Lâm bật đèn ở cửa chính, nhìn Chu Tri Viễn bị ánh đèn màu cam bao phủ, trái tim giống như rốt cục tìm được nơi trở về, ngữ khí mềm nhũn, nói: "Không có việc gì."
"Không phải đã bảo em không cần chờ anh sao? " Hắn vừa nói, vừa đi về phía Chu Tri Viễn, cởi áo khoác trên người, đặt lên sofa: "Đã trễ như vậy rồi, còn không đi ngủ. ”
"Ngủ không được."
Chu Tri Viễn rũ mắt xuống, chớp chớp hai cái, mới dùng ngữ điệu không khác gì bình thường hô: "Anh. ”
"Lão sư tìm anh lâu như vậy sao?" Anh mỉm cười, ngữ khí bình thường: "Vẫn còn xảy ra chuyện gì khác phải không."
Quả thật là rất khuya, ngoại trừ tiếng hít thở cùng tiếng tim đập, ban đêm vô cùng yên tĩnh đến.
Chu Tri Lâm không hiểu sao có chút không dám nhìn thẳng mắt anh, theo bản năng dừng lại hai giây, lời phản bác bị nghẹn lại trong cổ họng, bị hắn cứng rắn nuốt trở về.
Hắn chán ghét sự lừa gạt, cũng không muốn lừa Chu Tri Viễn.
Sự trầm mặc giống như một lời phản kháng trong im lặng, Chu Tri Viễn đã lấy hết can đảm để chủ động hỏi câu này.
Anh thu hồi ánh mắt của mình, không chờ đợi cho câu trả lời của đối phương, cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ nói: " Em là một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-di-roi/2866695/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.