- Xong rồi. – Ta vui vẻ mỉn cười, nhìn vết băng bó trên tay Thiên Ẩn rồi lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, có chút hãnh diện.
Theo như Thiên Ẩn nói, vết thương trên tay hắn, thật ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả, là do ta ngã phải nên nó mới thành ra thê thảm như thế này. Trước giờ ta luôn là một cây đào hoa tiên có trách nhiệm, thiết nghĩ cú ngã vừa rồi cũng không nhẹ, Thiên Ẩn vì ta mà bị thương nặng hơn cũng không phải là không có lí, bởi vậy ta chuộc lỗi của mình bằng cách băng bó vết thương cho Thiên Ẩn. Với lại, vừa rồi khi vạt áo ta bị mắc vào cành cây, hắn vung tay cắt không phải là vạt áo, mà là cành cây mà ta bị vướng phải, y phục của ta may mắn vẫn còn vẹn nguyên, thật biết cách hành xử.
Khóe môi Thiên Ẩn hơi giật giật, nhìn cục bột trên tay mình, à không, là những dải lụa trắng, nói chính xác hơn là, những dải lụa trắng được ta quấn tùm lum trên tay trông vừa to vừa thô, không biết nên cười hay là nên khóc.
Nhìn thấy bộ dạng khó xử của Thiên Ẩn, ta không kìm được mà cười khan ba tiếng, ta không hề vụng về nhé, chẳng qua là do vết thương của hắn chảy rất nhiều màu, cầm máu mãi mà không được nên ta mới quấn nhiều băng như vậy hòng ngăn cho máu thôi chảy nữa mà thôi.
Thật may hắn tốt tính, cũng không ý kiến gì về việc phải đeo một cục bột xấu xí trên người mình, ngược lại còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-di-qua-thien-son-van-thuy-cung-chi-de-dung-lai-ben-canh-chang/3238086/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.