Ta không có ý định chốn tránh trách nghiệm, cũng muốn xem xem liệu Thiên Đế có giải pháp gì hiệu quả để mọi chuyển biến bẻ ngoặt sang một bước tiến bình ổn hơn. Nay kết giới đã mất, tất thảy tứ hải bát hoang này, người nào muốn biết thì cũng đã biết, kẻ nào nên biết cũng đã biết hết cả rồi. Những kẻ có dã tâm dục vọng muốn cướp lấy Dạ Ảnh Minh Châu để gia tăng yêu lực, muốn chấn hưng thiên hạ, làm chủ lục giới, nắm giữ quyền năng và sức mạnh tối thượng trong tay, đang ngày đêm hành tốc bày mưu tính kế để đoạt được thần vật. Ta thấy thật buồn cười, ngay cả ta, kẻ nắm giữ thần vật thượng cổ, cũng không biết nó đang ở đâu, thì những kẻ đó biết được chắc. Ta nghĩ, Dạ Ảnh Minh Châu đó, có lẽ đã sớm tiêu tán thành cát bụi từ lâu rồi, đã không còn hiện hữu nữa, những kẻ muốn đoạt lấy nó, đúng là đang tốn công vô ích một cách vô cùng bi thảm.
Với suy nghĩ ấy, ta cũng không mấy quan tâm lắm tới vấn đề này. Chỉ chấp nhất một ý niệm, đó chính là nếu một ngày Dạ Ảnh Minh Châu xuất thế, bằng bất cứ giá nào, ta nhất định không để nó rơi vào tay kẻ bất chính nào khác. Đó, cũng chính là tâm nguyện cuối cùng của sư phụ, muốn ta hoàn thành tốt, ta nhất định phải hoàn thành thật tốt sứ mệnh đó của mình.
Thiên giới trong trí nhớ mơ hồ của ta, đã thay đổi không ít, tính cách ta theo thời gian trở nên trầm ổn hơn trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-di-qua-thien-son-van-thuy-cung-chi-de-dung-lai-ben-canh-chang/3238080/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.