Thời gian sau đó, mãi cho tận đến năm sáu ngày sau ta mới có thể xuống giường đi lại được. Đã có thể đi lại được, cũng chẳng phải là một chuyển biến tốt đẹp gì cho cam, tạm thời vấn đề về chất độc trong cơ thể, ta cũng có thể yên tâm được phần nào, chỉ có điều, đã được giải hết độc thì sao, có thể đi lại được thì sao, bản thân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục được tiên nguyên, linh lực bị phong bế vẫn chưa thể sử dụng lại được. Ta e rằng, mình còn phải ở lại Tuyệt Âm cốc này dài dài.
Sau khi rơi xống từ trên vách núi, ta đắm mình trong lòng sông Tang Hà, nước Tang Hà chảy xiết, cuốn ta lạc tới cốc Tuyệt Âm, từ dưới cốc nhìn lên không thể thấy ánh mắt trời, leo lên không được, gọi mây cũng chẳng xong, chứ đừng nói tới sử dụng thuật độn thổ, cưỡi gió mà rời khỏi nơi này. Cả một ngày trời ta đi lang thang khắp nơi, cốt là để tìm đường ra nhưng chẳng thu hoạch được gì. Xung quanh vách núi dựng đứng. Điều ta nhận được, cũng chỉ là mở mang thêm một phần hiếm hoi hiểu biết, nơi này, cái gì cũng vô cùng kỳ lạ, vạn vật sinh linh, đều có dáng vẻ rất quái đản. À, không, nói như vậy thì thật không đúng, ta thấy ở nơi này, mơ hồ bao chùm xung quanh bầu không khí là một luồng khí trạch không lành.
Vạn vật dưới cốc Tuyệt âm này, nói là bị biến dị thì đúng hơn nhiều. Về hai vị ân nhân cứu mạng của ta, nói thần bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-di-qua-thien-son-van-thuy-cung-chi-de-dung-lai-ben-canh-chang/3238076/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.