- Lại đây.
Tên tiểu tử này cũng khá nghe lời, thấy ta nói vậy, liền từ từ tiến lại gần ta. Ta quan sát nó, thấy khuôn mặt có chút hồng hào hơn, có lẽ là do chất độc trong cơ thể đã giảm bớt.
Nó bước đến, dừng lại trước mặt ta, ngước đôi mắt to tròn phân rõ lòng trắng lòng đen lên nhìn ta.
- Ngươi tên gì? - ta hỏi.
- Vũ Lỗi.
- Vũ Lỗi… - ta lẩm nhẩm cái tên trong miệng, cũng khá ý vị đấy chứ, ta xoa xoa cằm, sau đó lại rời ánh mắt sang nhìn Vũ Lỗi. - vậy ta gọi ngươi là Tiểu Vũ.
Ta học những kẻ phàm nhân dưới kia, gọi những người thân thiết của mình như vậy cho tình cảm. Ta với Vũ Lỗi cũng chẳng thân thiết gì cho cam. Nhưng trong kí ức mơ hồ hàng ngàn năm về trước, người thân thiết với ta nhất, chỉ có sư phụ, nhưng người đã vũ hóa về với cát bụi từ lâu, để ta một mình lưu lạc. Lâu lắm rồi không có ai nói chuyện cùng ta, không có ai đến bên ta gần đến thế.
- Vậy… tỉ tên là gì???- nó lí nhí hỏi ta, ta nheo nheo mắt, rồi híp mí cười. Ta cũng không có ý dấu diếm tên họ của mình.
- Tử Bạch.
- Tử Bạch... - nó khẽ gọi tên ta, không hiểu tại sao ta lại cảm thấy có chút xa lạ, không biết lần cuối cùng, có người gọi tên ta là lúc nào. Bỗng dưng ta lại cảm thấy vô cùng yêu mến tên tiểu tử này, không kìm được mà véo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-di-qua-thien-son-van-thuy-cung-chi-de-dung-lai-ben-canh-chang/3238060/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.