Bắc Minh đại lục.
Đế quốc Bạch Long, trên núi Thanh Vân.
Một trận ‘khàn khàn’ thanh âm từ trong bụi cỏ rậm rạp truyền đến, giữa màn mưa bụi, chiếu theo ánh trăng, dần dần lộ ra một bóng hình nữ tử xinh đẹp, mười năm tuổi, trên người vạt áo dài màu xám dính đầy bùn đất cùng cỏ nghiền nát, cánh tay đã bị hoa thảo diệp làm tổn thương, quần áo rách nát, nguyên lai khuôn mặt bị đất làm bẩn thấy không rõ dung mạo, chỉ thấy đôi mắt kia tỏa ra ánh sáng trong suốt, trí tuệ sắc bén.
“ Tạp sát—“
Một bạch quang xẹt qua mây đen dày đặc trên không trung, trời mưa càng lớn.
Không biết đã đi qua bao nhiêu bụi cỏ, xuất hiện trong tầm mắt là đình tháp, trên đỉnh trạm trổ hoa văn Long Đằng.
Mộc Lưu Nguyệt xoa nhẹ hơi nước trên mặt một phen, nhìn về phía trước, nhìn bốn phía đại thụ rậm rạp cao ngút, hướng phía đình tháp chạy tới, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi qua, tiếng mưa rơi.
Trước tiên đi đến trong đình tháp rồi sẽ giải quyết sau, nếu không phải vì tìm thảo dược giả độc, nàng cũng sẽ không ở trong núi ngây người ba ngày ba đêm trong thời tiết rét lạnh này, nhị tiểu thư Mộc phủ, nói trắng ra là, ngay cả địa vị của cái nha hoàn còn không bằng, bỏ mặc nàng ở trong hậu viện Mộc phủ tự sinh tự diệt, không ai hỏi đến, cái nhà này lạnh lẽo nhưphần mộ, còn xót lại chỉ là sự tối tăm thối nát.
Lúc này,vừa bị thái tử hủy hôn, đã bị người dùng roi đánh chết, sinh mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-de-thinh-sung-tuyet-the-cuong-hau/101864/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.