“...!Xuân Mai, bây giờ ngươi nói những lời này ta thực sự không thể tin được.
Hôm đó ta đã tin ngươi, nhưng ngươi thì sao? Ngươi không biết an phận, vậy mà lại dám hại ta, Xuân Mai,…”Thẩm Thanh Hi rất đau lòng, lão phu nhân nhíu mày: “Hi nhi, rốt cuộc là Xuân Mai đã nói cái gì thế?”Lời vẫn chưa nói xong, Hứa ma ma và Trương ma ma đã đi ra từ trong phòng rồi.
Trong mắt Hồ thị là sự ác độc thoáng qua, vội vàng nhìn sang Trương ma ma và Hứa ma ma: “Hứa ma ma, thế nào, có lục soát được gì không?”Gương mặt Trương ma ma thì tối hẳn đi, Hứa ma ma thì vẫn như bình thường, bà ta lắc đầu: “Không lục soát được gì cả, phòng của đại tiểu thư, không phát hiện ra thứ gì liên quan đến tà ma cả.”Hồ thị đâu có muốn tin chứ, vội vàng nhìn sang Trương ma ma, Trương ma ma gật đầu, sắc mặt hơi khó coi.Hồ thị cắn răng, đột nhiên thấy không biết phải làm thế nào.
Chuyện đến nước này mà lại không có điều gì như ý muốn của bà ta.
Bọn họ đến một cách rất ồn ào, thế nhưng lại không nắm được bất cứ điểm yếu gì của Thẩm Thanh Hi cả! Thế này thì phải kết thúc thế nào đây?Không chỉ như vậy, con ngốc Xuân Mai này cũng chẳng làm được việc!Hồ thị cắn răng mạnh đến mức sắp rách cả môi rồi, cứ tưởng hôm nay có thể khiến Thẩm Thanh Hi chết không có chỗ chôn, thế nhưng bây giờ thể diện của bà ta để đi đâu bây giờ! Hồ thị nhìn Thẩm Thanh Hi với ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-de-cuong-phi-quy-vuong-tuyet-sac-sung-the/4575598/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.