Một tiếng quát ngắn, người đến cùng Hồ thị đều quỳ rạp xuống đất.
Hồ thị cũng trắng mặt, Giang thị cười nhạt một chút: "Ta còn chưa có chết đâu, ở trước mặt ta mà cũng dám càn rỡ như vậy à?"
Hồ thị vội cười xòa: "Mẫu thân bớt giận, ta chỉ muốn để nàng đi xem xem vì sao tướng gia còn chưa đến..."
Vừa dứt lời, Dương đại phu nhẹ "ồ" một tiếng: "Đại tiểu thư vẫn có thể cứu được!"
Giang thị tiến lên một bước, mi tâm Hồ thị hung ác nhảy dựng, tiện nha đầu này thật sự còn chưa chết hử?
"Lão phu nhân, tuy tiểu thư khí tuyệt nhưng tâm mạch vẫn chưa dừng, bây giờ chính là thời khắc hấp hối, ta đã dùng ngân châm bảo vệ tâm mạch của nàng, cũng giúp nàng tục khí nhưng dường như nàng đã mất đi sinh niệm*, mãi vẫn không thấy hô hấp..."
*ý muốn sống
Nghe Dương đại phu nói như vậy, trái tim Giang thị lập tức siết chặt.
Thẩm Thanh Hi cũng chỉ mới mười ba tuổi, còn nhỏ như thế mà đã không có sinh niệm rồi...
Nghĩ như vậy, Giang thị nhìn cái nhà này một chút. Nàng hồi phủ được hai ngày, ở trong căn phòng lụi bại, bên người không có mấy ai hầu hạ, mẹ kế mạn đãi*, hạ nhân lại có tâm tư ngoan độc, mà cha đẻ của nàng hai ngày này cũng tránh đâu chẳng thấy, ngay cả bà cũng bởi vì Hồ thị nói sợ bị lây bệnh nên chưa từng đến thăm.
*tiếp đãi không chu đáo, chậm trễ. Nếu không phải bọn họ làm lòng nàng lạnh lẽo thì sao nàng lại không có sinh niệm chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-de-cuong-phi-quy-vuong-tuyet-sac-sung-the/183325/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.