Chương trước
Chương sau
Đêm lạnh như nước nhưng toàn thân Thẩm Thanh Hi lại nóng rực như bị thiêu đốt, tinh thần hỗn loạn, nhất thời không biết bản thân đang ở đâu. Nàng đã sớm là một cái đèn cạn dầu, lại phải trơ mắt nhìn Ngọc Ca nhi chết, vốn dĩ không còn muốn sống nữa. Nhưng Thẩm Thanh Nhu lại nói tính mạng của nàng có thể đổi lấy bình an của bọn họ, thế thì sao nàng có thể để cho hai kẻ đó toại nguyện đây!
Đại thù được báo, nàng có chết cũng không tiếc nuối!
"Kim mụ mụ, van xin người mời đại phu giúp tiểu thư! Tiểu thư nếu còn phát sốt như thế thì sẽ chết mất."
Thanh âm quen thuộc khiến Thẩm Thanh Hi giật mình. Thanh âm này rõ ràng là của nhũ mẫu Tĩnh Nương!
Tĩnh Nương là của hồi môn của mẫu thân, về sau trở thành nhũ mẫu của nàng. Sau khi mẫu thân bệnh chết, nàng bị gán thêm cái danh hung thần khắc chết mẫu thân. Không lâu sau đó, nàng bị đưa đến biệt trang Lạc Châu. Tĩnh Nương tựa như mẫu thân thân sinh của nàng, chăm sóc nàng lớn lên, sau này theo nàng tiến cung. Hai năm trước, vào đêm nàng bị phế, Tĩnh Nương bị một chén rượu độc của Thẩm Thanh Nhu độc chết ngay trước mặt nàng!
Tĩnh Nương đã chết hai năm, tại sao nàng còn nghe được thanh âm của bà ấy?
"Tĩnh Nương, ngươi cũng là lão nhân trong phủ, hẳn phải biết rõ quy củ phủ này. Ta đây cùng lắm cũng chỉ là hạ nhân. Hai ngày nay tiểu thiếu gia ho rất dữ, phu nhân bận quan tâm đến tiểu thiếu gia, còn lo lắng bệnh khí trên người đại tiểu thư sẽ lây sang tiểu thiếu gia nữa là."
Thẩm Thanh Hi chấn động, cố gắng mở mắt ra.
Đập vào mắt nàng là một bức màn che màu lam, phía trên được thêu hoa văn bách điệp xinh đẹp, nhưng lại bởi vì quá cũ kỹ mà lộ ra màu sắc ảm đạm lụi bại. Thẩm Thanh Hi chớp chớp mắt, chuyển ánh nhìn về phía gian phòng.
Gian phòng năm trượng vuông vức nhìn vô cùng chật chội, đồ dùng bài trí trong phòng cũng rất cổ xưa. Ở giữa phòng, một phụ nhân mặc hoa phục đứng đó, nhũ mẫu Tĩnh Nương của nàng đang quỳ trước mặt phụ nhân. Thẩm Thanh Hi đột nhiên mở to đôi mắt.
Nàng nhận ra nơi này. Nơi này là khuê phòng của nàng tại phủ Thừa Tướng, nơi nàng đã sống sau khi được đón hồi phủ năm mười ba tuổi!
Nhưng đây là thế nào.. Rõ ràng nàng đã chết rồi, sao lại ngủ ở đây?
Mà phụ nhân mặc hoa phục kia không phải Kim mụ mụ thì còn ai?
Kim mụ mụ là một trong những thân tín của Hồ thị - mẹ ruột Thẩm Thanh Nhu.
Hồ thị xuất thân thấp kém, vốn chỉ là một thiếp thất, lại dựa vào thủ đoạn quyến rũ tài giỏi làm vui lòng phụ thân nên sau khi mẫu thân nàng bệnh chết được nâng lên làm chính thê. Từ đó về sau, con thứ Thẩm Thanh Nhu cũng nhảy lên, trở thành đích nữ phủ Thừa tướng.
Mà đích trưởng nữ là nàng lại bị đưa đến biệt trang Lạc Châu, chờ đến sau mười tuổi mới được hồi phủ. Lúc đó, trên dưới khắp phủ này đều là tay chân của Hồ thị, có ai còn nhớ rõ nàng mới là trưởng nữ thực sự, là con của vợ cả đây?
Thẩm Thanh Hi gắt gao nhìn Kim mụ mụ. Năm đó, khi Thẩm Thanh Nhu tiến cung, Hồ thị không yên lòng nên đã giao Kim mụ mụ cho Thẩm Thanh Nhu. Về sau mọi việc ác trong cung của Thẩm Thanh Nhu đều do nữ nhân này lo liệu, ngày đó cũng do chính tay mụ ta độc chết Tĩnh Nương!
Nhưng Thẩm Thanh Hi lập tức sửng sốt. Tĩnh Nương và Kim mụ mụ đều chỉ trên dưới ba mươi tuổi. Bởi vì Tĩnh Nương quá mức vất vả nên thua xa Kim mụ mụ về tuổi trẻ nhưng hai người này còn trẻ hơn trong trí nhớ của nàng rất nhiều.
Nghĩ như thế, Thẩm Thanh Hi giơ một cánh tay lên.
Nàng cụp mắt, thấy những vết sẹo lưu lại vì cứu Sở Kỳ đều đã không cánh mà bay, tay phải bị phế cũng có thể hoạt động bình thường. Điều càng khiến Thẩm Thanh Hi khiếp sợ chính là đôi tay trắng nõn tinh tế tỉ mỉ này, khớp xương nhỏ nhắn mềm mại non nớt, rõ ràng là một đôi tay đậu khấu* của thiếu nữ! Vừa quay đầu, Thẩm Thanh Hi bỗng nhìn thấy gương mặt mình trong chiếc gương cách đó không xa.
*đậu khấu: Hạt đậu khấu.
Mắt nàng không mù, mặt cũng không bị hủy dung. Không chỉ vậy, mặt nàng tựa cầu nguyệt, mắt giống như hàn tinh, mặc dù đã bệnh lâu nhưng lại rất chân thật.. Đây là dáng vẻ khi nàng mười hai mười ba tuổi..
Đúng lúc này, Tĩnh Nương mở miệng. Bà ấy gần như vừa khóc vừa nói.
"Kim mụ mụ, tiểu thư đã trở về được hai ngày, trên đường đi gian nan xóc nảy, lại thêm bệnh sốt, bây giờ đã vô cùng tồi tệ. Nếu chết trong phủ, khi lão Hầu gia trở về nhất định sẽ không bỏ qua, dù thế nào cũng nên sắc cho tiểu thư một đơn thuốc để nén bệnh.."
Đáy lòng Thẩm Thanh Hi lập tức nổi lên một trận sóng to gió lớn!
Đương nhiên nàng nhớ rõ. Năm đó, nàng mười ba tuổi mang bệnh nặng ở biệt trang Lạc Châu cách xa kinh đô trăm dặm, nhờ ông ngoại ra mặt nên mới có thể quay về phủ Thừa tướng.
Bây giờ, nàng sống lại vào thời điểm bản thân vừa mới hồi phủ sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.