Chương trước
Chương sau
Một giọt mồ hôi trượt xuống trán Hoàng Nguyệt Ly.

Tên nam nhân này đang nói gì vậy? Lại còn dùng giọng điệu mờ ám, khiến người khác suy diễn thế này!

Nghe những lời hắn nói thế này, chắc chắn ai cũng sẽ tưởng hai người họ có gì mờ ám! 

Sự thật đúng là như vậy, hoàng đế trừng mắt nhìn bọn họ một hồi lâu, mới cau mày hỏi: “Các ngươi… Mặc Ảnh, nha đầu này, các ngươi lại dám. Các ngươi ở bên nhau từ khi nào?”

Hoàng Nguyệt Ly cắn răng nói: “Hoàng thượng, người hiểu lầm rồi, chúng thần không hề…!”

Nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nam nhân trước mặt. 

Lê Mặc Ảnh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn để chặn những lời nàng định nói lại.

Nhân lúc nàng vẫn đang sửng sốt, Lê Mặc Ảnh liền mở miệng nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần và tam tiểu thư Bạch gia tâm đầu ý hợp, đã bên nhau được một thời gian dài rồi…”

“Ngươi… Lê Mặc Ảnh! Ngươi đừng nói linh tinh…ưm!” 

Ánh mắt Lê Mặc Ảnh trầm xuống, nhìn nữ nhân hắn đang ôm trong lòng cảnh cáo, đồng thời cũng nhẹ nhàng kéo nàng lại gần.

Hoàng Nguyệt Ly nhìn ra ánh mắt gian tà của hắn, đoán được hắn lại định hôn mình, vội vàng lấy tay che miệng lại.

Khuôn mặt Lê Mặc Ảnh hiện rõ nét cười, nhưng không hôn nàng mà vẫn giữ sự cưng chiều đó nói: “Được rồi, được rồi, Ly nhi, ta biết nàng sợ ta bị phụ hoàng trách phạt, xung đột với huynh đệ nên mới một mực phủ nhận! Nhưng, sao ta có thể để nàng chịu thiệt thòi vậy được? Dù sao cũng là nam tử hán, nếu đã ở bên nàng nhất định ta sẽ chịu trách nhiệm!” 

“Trách nhiệm cái đầu ngươi ấy!” Hoàng Nguyệt Ly tức đến phát điên, vội đến muốn giơ chân đá cho tên này một cái, “Ta đã nói, không cho phép ngươi nói lung tung cơ mà…ưm!”

Lần này Lê Mặc Ảnh thấy nàng cứ ầm ĩ, trực tiếp dùng huyền lực khóa miệng nàng lại.

Hoàng Nguyệt Ly không nói được gì nữa, cắn răng trừng mắt nhìn hắn, hai mắt như phát ra tia lửa. 

Nàng cực kỳ bực mình, tại sao mỗi lần gặp tên nam nhân này, nàng đều phải chịu uất ức như vậy? Không nói lại liền thẳng tay khóa miệng nàng, hắn là thổ phỉ chắc?

Lê Mặc Ảnh vội rời tầm mắt, vì ánh mắt hung tợn của nàng làm hắn có chút chột dạ.

Thật ra hắn còn thấy khá vui thích vì sự biến thái này. 

Tiều hồ ly cả ngày nay đều không thèm nhìn hắn, bây giờ lại nhìn hắn liên tục như vậy, lại còn vô cùng chuyên tâm!

Không sai, quả nhiên mình có vị trí không hề tầm thường trong tim nàng mà!

Hoàng đế không nhìn ra Lê Mặc Ảnh đã âm thầm ra tay, ngài chỉ thấy hai người vô cùng thân mật. 

Mặc dù Hoàng Nguyệt Ly một mực phủ nhận mối quan hệ giữa hai người, nhưng thái độ của nàng đối với Lê Mặc Ảnh người tinh tường chỉ cần nhìn cái cũng nhận ra, tuyệt đối không phải người xa lạ hay bằng hữu bình thường.

Hai người này… rõ ràng là quan hệ không bình thường! Hơn nữa còn có thể dễ dàng nhìn ra tình cảm đang có khúc mắc.

Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, cắt ngang ánh mắt hai người. 

“Mặc Ảnh, đây rốt cuộc là chuyện gì? Mau nói thật với trẫm!”

“Vâng!”

Lê Mặc Ảnh gật nhẹ một cái, nở miệng nói: “Những điều nhi thần vừa nói đều là sự thật, bởi vì khi nhi thần và Ly nhi gặp nhau bị Bạch Nhược Kỳ nhìn thấy, mới tìm người bôi nhọ Ly nhi, thực ra chuyện nhi thần và Ly nhi tự định hẹn ước là thật, chỉ là Ly nhi sợ ảnh hưởng đến cơ đồ của nhi thần, mới nhẫn nhịn không nói ra.” 

Cái quái gì vậy, tên nam nhân này đang nói hàm hồ chuyện gì vậy?

Hoàng Nguyệt Ly không nói được chỉ còn biết giơ chân khẽ đá hắn.

Lê Mặc Ảnh bị đá, khẽ hừ một tiếng, rồi nghiêng đến tai nàng thì thầm: “Nàng có biết không, nàng cứ cọ tới cọ lui trong lồng ngực bổn vương, người khác sẽ cảm thấy chúng ta đang liếc mắt đưa tình đó!” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.