Hoàng hậu cứ nghĩ nàng sẽ lúng túng đến mức không dám lên đài, như vậy là bà đã đạt được mục đích rồi.
Nhưng không ngờ tới nha đầu này bản lĩnh hơn trong tưởng tượng của bà gấp mấy trăm lần!
Dung mạo xinh đẹp không cần nói đến, lúc đưa tay lên khí chất nho nhã, tự nhiên thoải mái, xuất sắc hơn các công chúa tiểu thư vô cùng!
Nếu không biết nội tình thật sự không thể thấy đây là một nha đầu kém cỏi!
Hoàng hậu nhìn Hoàng Nguyệt Ly một hồi mới cười nói: “Không hổ là con gái của Bạch Lưu Phong, đúng là mỹ nhân mà! Vậy ngươi định biểu diễn tài nghệ gì?”
Hoàng Nguyệt Ly đưa mắt nhìn mọi người dưới đài một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bạch Nhược Kỳ, đột nhiên sáng lên.
Nàng cười dịu dàng, nói: “Ừm… Hoàng hậu nương nương, Ly nhi lần đầu tham gia thi biểu diễn tài nghệ, không biết nên chọn gì. Thần thiếp muốn chọn đàn cổ, nhưng lại không mang đàn theo, người xem…”
Hoàng hâu cười nói: “Thế thì có gì khó? Trong cung có vô vàn các loại nhạc cụ đúng không nào, người đâu, tìm cho tam tiểu thư một chiếc đàn cổ đến đây!”
Nhân lúc cung nữ đi tìm đàn, Bạch Nhược Kỳ hạ thấp giọng, nói với Hoàng Nguyệt Ly ngồi bên cạnh: “Tam muội, ta cũng thấy khâm phục muội, không lẽ ngươi thực sự biết đánh đàn? Lại còn muốn biểu diễn ở đây? Đừng trách tỷ không nhắc nhở ngươi, nếu như đàn ngũ âm không đều thà không đánh còn hơn, nếu không truyền ra ngoài, danh tiếng của ngươi lại càng khó nghe rồi!”
“Ha ha đa tạ tỷ tỷ quan tâm. Nhưng muội cũng học qua đánh đàn hai ngày, nếu miễn cưỡng chắc cũng đánh được một vài khúc, để ứng phó với tình cảnh như hôm nay, có lẽ cũng không khó!”
Hoàng Nguyệt Cách nở nụ cười dịu dàng, dùng ngữ điệu ôn hòa nói.
Dưới con mắt của mọi người, hai người đều cư xử rất chừng mực, giống như vừa rồi không hề có tranh chấp trong vườn hoa đào vậy.
Bạch Nhược Kỳ nâng chén rượu lên, hừ lạnh một tiếng, trong lòng khẽ cười.
Nha đầu chết tiệt này có vấn đề gì sao? Lại dám tham gia biểu diễn tài nghệ, đã thế còn chọn đàn cổ!
Tam muội của nàng như thế nào nàng còn không rõ sao? Ngay từ nhỏ, bất kể tài nghệ gì cũng không học nổi mà!
Hơn thế, người trong khắp kinh thành đều biết, tiểu thư khuê các am hiểu đàn cổ nhất còn ai khác ngoài Bạch Nhược Kỳ ta!
Nàng từng theo học thầy nổi danh tại Nam Thiên vực trong nửa năm, mặc dù chưa được bao nhiêu kỹ thuật, nhưng nếu ở Nam Việt quốc tuyệt đối không ai có thể so với nàng!
Để không bị bẽ mặt, những cuộc tụ hội chỉ cần có Bạch Nhược Kỳ, sẽ không ai dám chọn biểu diễn đàn cổ!
Nha đầu này lại dám đánh đàn cổ trước mặt nàng?
Đây không phải tự đem mặt ra cho nàng đánh sao?
Bạch Nhược Kỳ càng nghĩ càng thấy vui mừng khôn xiết!
Xem ra nha đầu này tự chọn đường cùng rồi! Không ngờ lại có thể phản đòn nhanh như vậy!
Các thiên kim tiểu thư bên dưới đài cũng ồ lên.
“Không phải chứ? Bạch Nhược Ly thật sự muốn diễn tấu đàn cổ sao? Cô ta không sợ mất mặt trước hoàng thượng à?”
“Cũng không thể nói vậy được, có thể người ta đặc biệt luyện qua, để chuẩn bị cho yến tiệc hoa đào hôm nay, khiến ai nấy đều sửng sốt.”
“Đùa kiểu gì vậy? Cho dù cô ta có thể diễn tấu một khúc, nhưng sau đó sẽ là Bạch Nhược Kỳ biểu diễn rồi! Đến lúc đó chắc chắn bị Bạch Nhược Kỳ vượt mặt! Diễn tấu hay đến đâu cũng có tác dụng gì!”
Đến cả thái tử cũng cười ra tiếng, quay qua nói với Dự vương: “Bạch tam tiểu thư lần này bẽ mặt rồi, nàng ấy không biết sở trường của Kỳ nhi là đàn cổ sao? Có cần nhắc nàng ấy không nhỉ? Thật ra nàng không ngang bướng như trong lời đồn, mà là một nha đầu rất hiểu chuyện đó chứ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]