Thục phi nhìn quanh, nàng cảm thấy rất kỳ quái nên gọi một cung nữ đến hỏi: “Bạch gia nhị tiểu thư đâu? Sao lại không có ở đây?”
Cung nữ nhìn Thục phi, sau đó lại nhìn sang thái hậu, nàng muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
“Bạch nhị... nhị tiểu thư nàng...”
“Thế nào? Kỳ nhi xảy ra chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, Kỳ nhi sao lại không có ở đây? Lẽ nào đang chăm sóc cho muội muội?” Ngay cả thái hậu cũng cảm thấy thắc mắc.
Vừa nãy Thúy Kiều bẩm báo, chỉ nói là tiểu thư Võ Uy hầu phủ, Thục phi và thái hậu đều cho rằng người gây ra chuyện mất mặt này đương nhiên chính là tam tiểu thư!
Bởi vì mọi người đều nghe đồn nàng tư thông với nam nhân bên ngoài, một phế vật không có cha mẹ quản giáo, gây ra chuyện như thế này cũng không có gì kỳ lạ.
Bạch Nhược Kỳ thì không giống vậy, trong lòng mọi ngời nàng chính là khuôn mẫu của tiểu thư khuê tú!
Cung nữ không dám trả lời, đám thiên kim tiểu thư ở đó vẻ mặt cũng có chút khó coi.
Thục phi chau mày, khi nàng đang muốn truy hỏi cho rõ ràng thì...
Ngay chính lúc này, Lý cô cô đã kéo một thiếu nữ sắc mặt xanh xao, bước chân loạng choạng từ trong lương đình bước ra.
“Kỳ nhi, sao lại là ngươi?”
Thục phi trợn mắt, kinh ngạc cất tiếng hỏi.
Bạch Nhược Kỳ chớp chớp mắt, hai hàng lệ tuôn rơi, nàng càng khóc càng kích động, cổ họng nghẹn ngào, muốn nói nhưng nói không ra lời.
“Có chuyện gì? Kỳ nhi, sao ngươi không nói gì cả?”
Thục phi sốt sắng, có điều nhìn tình hình trước mắt nàng lập tức hiểu ngay. Tuy rằng không biết đã có biến cố gì, nhưng chắc hẳn là Bạch Nhược Kỳ đã uống phải thuốc của chính mình.
Bạch Nhược Kỳ ra sức khoa tay múa chân, chỉ vào cuống họng của nàng.
Thục phi vội vàng lên tiếng: “Lưu Y Chính, đã xảy ra chuyện gì? Bạch nhị tiểu thư tại sao không thể nói chuyện? Ngươi mau đến xem bệnh cho nàng! Trị không khỏi sẽ hỏi tội ngươi!”
Lưu Y Chính nhìn thấy người trong rèm thì giật bắn mình.
Đây... rốt cuộc là chuyện gì?
Không phải đã nói rõ là sẽ hãm hại Bạch gia tam tiểu thư sao? Tại sao người từ trong rèm đi ra lại biến thành Bạch gia nhị tiểu thư? Tại sao lại thành ra như thế này?
Nghĩ đến chuyện lúc nãy ông hùng hồn kết luận vị tiểu thư kia có hỉ mạch...
Trời ơi! Đúng là tự lấy đá đập chân mình mà!
Chuyện này phải giải quyết làm sao đây?
Bị Thục phi hối thúc, Lưu Y Chính vội vàng bước ra, chẩn mạch cho Bạch Nhược Kỳ.
Sau phút kinh ngạc ban đầu, hiện giờ trong lòng thái hậu đang tràn đầy nghi hoặc.
“Đã xảy ra chuyện gì? Có ai giải thích cho ai gia không? Chẳng lẽ người gây ra chuyện mất mặt này lại là Kỳ nhi mà ai gia yêu thương nhất? Chuyện này làm sao có thể? Các người muốn ai gia tức chết sao?”
Thục phi vội vàng bước lên vỗ về thái hậu.
“Thái hậu xin nguôi giận, thần thiếp nhìn Kỳ nhi từ nhỏ lớn lên, tin rằng nàng không thể nào gây ra loại chuyện tổn thất khuê danh như vậy, nhất định là có hiểu nhầm!”
Thái hậu cũng không muốn tin người mà bà luôn muốn chọn làm cháu dâu lại là loại người như vậy.
“Vậy chờ Lưu Y Chính chữa cho Kỳ nhi xong, để nàng tự mình giải thích!”
Lưu Y Chính im lặng.
Bạch Nhược Kỳ rốt cuộc bị bệnh gì, không ai rõ hơn hắn, chẳng cần bắt mạch cũng có thể biết được.
Chỉ là không biết vì sao nàng lại bị người ta phong bế kinh mạch? Cái này trị không khó, cho uống một viên bổ huyết hoàn cấp một thượng phẩm là có thể giải quyết được, nhưng mà...
Hắn không biết, mình bây giờ nên làm thế nào.
Chuyện đã đến nước này, Bạch Nhược Kỳ chắc chắn muốn tẩy sạch thanh danh cho mình, nhưng Bạch Nhược Kỳ muốn thoát tội, thì cần phải chứng minh bản thân mình không mang thai. Như vậy, người có tội chính là thái y hắn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]