“Làm sao thế?” Bà Thẩm cảm thấy mình hơi khó thở, khó khăn hỏi một câu, bà ấy biết gia đình mình có sứ mệnh quang vinh gì, cũng biết đẳng sau sứ mệnh quang vinh này ẩn giấu bao nhiêu cảnh khốc liệt.
“Hàn Lâm xảy ra chuyện rồi!” Lý Khánh ở ngoài cửa nhỏ giọng nói một câu.
Bà Thẩm cảm thấy cả người mình đều đang run rẩy, run run bước xuống giường, giọng nói bối rối: “Lý Khánh, Hàn Lâm… Hàn Lâm làm sao thế?”
“Bà chủ, trong chốc lát tôi không nói rõ ràng được, Thủ trưởng bảo bà đi qua bây giờ!” Giọng nói của Lý Khánh hơi nặng nề.
“Được! Được!” Bà Thẩm vừa nói vừa vội vàng khoác thêm quần áo, run rẩy mở cửa.
Bà Thẩm biết chắc chản chuyện này rất nghiêm trọng, nếu không Lý Khánh sẽ không tự mình đến đây, lại còn đến đây vào lúc này.
Bà Thẩm đẩy cửa, thất tha thất thiểu đi ra ngoài.
Lý Khánh vội vàng đỡ lấy cổ tay bà Thẩm, đỡ bà ấy lên xe.
Xe quẹo khỏi nhà dân, lên cầu vượt, chạy đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.
Vừa mới đến bệnh viện, bà Thẩm mang theo trái tim lo lắng được Lý Khánh đỡ đi lên thang máy, đến trước cửa phòng phẫu thuật.
Bên ngoài phòng phẫu thuật đứng đầy cảnh vệ binh lính, sau khi nhìn thấy Lý Khánh và bà Thẩm đi đến thì đều nhường đường.
“Hàn Lâm làm sao thế?” Hai mắt bà Thẩm đỏ lên, cảm thấy môi cũng trở nên khô khốc.
“Mẹ!” Thẩm Như Mẫn lập tức nhào đến, gào khóc nói: “Hàn Lâm, Hàn Lâm thực hiện nhiệm vụ, lúc trở về đã không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-day-troi-sinh-tinh-ngong-cuong/1704058/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.