Lúc này, ở trong bệnh viện, Đường Ân nhìn Mạnh Quán khóc nức nở bên dưới mình, đôi mắt đỏ lên.
“Xin lỗi… Đường Ân ôm đầu cắn răng, không biết nên nói gì, chỉ có hối hận vô tận lan tràn trong lòng.
Đôi mắt Mạnh Quán sưng đỏ, cầm quần áo mình lên, vành mắt ửng đỏ nhìn Đường Ân: “Anh Đường Ân, anh bị người ta chuốc thuốc, nhất định là có người muốn hại anh… Anh phải cẩn thận!” Đường Ân sữfg sờ nhìn cảnh tượng này, nhìn cô ấy loạng choạng mặc quần áo rồi lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh.
Giờ phút này, cuối cùng Đường Ân cũng ý thức được mình đã làm cái gì, hành vi của anh đã tốn thương cô ấy rất sâu sắc, cho dù cô ấy này không nói gì, nhưng mà ánh mắt u ám của cô ấy đã nói lên tất cả.
Trên giường là vết máu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình, khiến người ta sợ hãi.
Hai tay Đường Ân run run, ôm đầu mình, tức giận trong lòng hoàn toàn không có cách nào trút ra ngoài được.
Mạnh Quán đi rồi, rời đi rất nhếch nhác.
Đường Ân chỉ biết khi cô ấy mở cửa đã lén lút lau nước mắt, giống như đang an ủi trái tim tổn thương của cô ấy vậy.
“Người đâu…” Đường Ân gần như nổi giận gầm lên, gân xanh trên trán nổi lên.
Cửa phòng bệnh bị mở ra, một người đàn ông đeo khẩu.
trang trên mặt đứng ở ngoài cửa.
“Điều tra…” Đường Ân hung dữ phun ra một câu.
“Cậu chủ… Cô Kỷ đã biết chuyện… Cô ấy đi rồi!” “Ông nói cái gì?” Đường Ân đột nhiên ngẩng đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-day-troi-sinh-tinh-ngong-cuong/1703951/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.