Đường Ân nắm lấy cổ tay Frank bẻ ra ngoài, sau đó đánh một quyền vào bụng anh ta.
Steve nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cổ tay anh: “Đường Ân, đừng làm thế, tuyệt đối đừng làm thế..” Ánh mắt Đường Ân cực kỳ lạnh lẽo, cơn giận điên cuồng dâng lên nơi đáy lòng, tuy trên vai còn có vết thương , nhưng nó cũng không ảnh hưởng việc anh muốn dạy dỗ người trước mặt.
“Đường Ân, đừng xúc động, chúng ta phải giữ lý trí” Ngài Steve nói, Frank chỉ vào anh: “Tôi nói rồi, đó chính là vụ thuật..” Đường Ân lạnh lùng: “Đồ không có kiến thức! Anh cảm thấy đây là vu thuật, nhưng nó lại có địa vị không thể thiếu trong văn minh lịch sử của Trung Quốc chúng tôi! Anh chỉ đang sử dụng kiến thức nông cạn của mình.
phán xét một học thuyết vĩ đại, khoe khoang bản thân trước mặt người khác! Trước sự vĩ đại của trung y, anh cũng chỉ là một con gián nhỏ bé yếu ớt thôi..” “Có lẽ đúng như anh nói thật, nhưng nó đã hoàn toàn không theo kịp bước tiến của thời đại rồi, chỉ là một thứ nên bị loại bỏ thôi!” Frank cười lạnh.
“Ồ?” Anh càng lạnh lùng hơn: “Nếu là thứ bị loại bỏ, tại sao một nhà khoa học vĩ đại của nước tôi lại lợi dụng kiến thức trung y thu hoạch Thanh Hao, sau đó nhận được giải Nobel chứ?” Frank thay đổi sắc mặt, trợn mắt nhìn chằm chằm Đường Ân.
“Anh Đường, tôi biết người anh nói, là một nhà khoa học vĩ đại, là anh hùng của nhân loại..” Jenny lên tiếng, sau đó kéo Đường Ân: “Rất xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-day-troi-sinh-tinh-ngong-cuong/1703944/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.