Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Hội trưởng Vương có chút xấu hổ, lén nhìn sang Đường Ân, gượng cười: “Hay là cậu Doãn chọn nơi khác đi, tôi xem thử có thể cho người nhường ra một cái cửa hàng mặt tiền cho cậu không…” “Không cần, tôi chỉ chọn mấy cửa hàng ở đường Tân Giang kia thôi, ông nói ra ai là được, tôi tự mình nói chuyện.” Doãn Ngang thản nhiên nói, đã có hơi không Vui.
“Là..” Hội trưởng Vương theo bản năng nhìn về phía “Là của tôi..” Anh mỉm cười gật đầu.
“Là ai không quan trọng, cho người đó nhiều tiền một chút..” Doãn Ngang nói đến đây thì đột nhiên nhận ra gì đó, quay đầu nhìn về phía Đường Ân, säc mặt lập tức trở nên u ám: “Đường Ân, cậu đang nói đùa với tôi à?” Đường Ân xoè tay, lạnh lùng đáp: “Anh cảm thấy tôi đang nói đùa với anh hả?” Diệp Khiêm Tuyết cũng hơi sửng sốt, cau mày.
“Đúng vậy, là của Đường Ân..” Hội trưởng Vương cười khổ.
Sắc mặt Doãn Ngang lập tức nặng nề hơn, cảm thấy mình bị người ta đùa giỡn! Khi nãy còn cảm thấy Đường Ân không mua nổi cửa hàng mặt tiền nên giới thiệu một vài chỗ ở ngoại thành, lại không ngờ mấy cửa hàng mình xem trọng là của cậu ta? Sự chênh lệch này khiến người ta khó mà chấp nhận được.
Cuối cùng Bùi Nhược cũng không nhịn được nữa, nhoài người trên bàn liên tục cười ha hả, gần như sắp ngã vào.
lòng Đường Ân.
Tuy cách quần áo, nhưng tay Đường Ân có thể cảm nhận được bụng của Bùi Nhược đang run lên, xem ra cực kỳ Vui vẻ.
.
Diệp Khiêm Tuyết lạnh lùng nhìn anh: “Cậu Đường, có lẽ cậu vân không biết năng lực của Tập đoàn Doãn Thị chúng tôi…” “Mẹ ơi, giỏi khoác lác ghê nhỉ!” Đường Ân cười lạnh: “Năng lực các người là lái đoàn xe đến bệnh viện chặn cửa bệnh viện mười mấy phút? Năng lực của các người là tùy ý dừng xe trên đường lớn làm kẹt nửa con phố à?” Diệp Khiêm Tuyết hơi thay đổi sắc mặt, cô ta không ngờ Đường Ân lại có thể biết chuyện này.
“Đó là quyền của chúng tôi..” Doãn Ngang đập bàn, chỉ vào Đường Ân: “Chúng tôi có tiền, muốn sao thì làm vậy, cậu có thể làm gì? Hôm nay cậu không đưa cửa hàng này cho tôi, tôi sẽ khiến cậu đẹp mặt! Hội trưởng Vương, chúng tôi muốn cửa hàng này, ông nghĩ cách đi, nếu không nhường lại, chưa chắc Tập đoàn Doãn Thị chúng tôi sẽ đầu tư ở thành phố Giang đâu…” Sắc mặt Hội trưởng Vương hơi khó coi, vì ông ta biết đoàn Doãn Thị chiếm một tỉ lệ nhất định trong lần kêu gọi đầu tư này. Nếu Tập đoàn Doãn Thị thật sự không đến nữa, e rằng buổi giao lưu kinh doanh kêu gọi đầu tư lần này sẽ thất bại.
“Cậu Đường… cậu xem..” Hội trưởng Vương quay sang Đường Ân.
“Liên quan gì đến tôi?” Đường Ân nhíu mày, lạnh lùng nhìn ông †a.
Dứt lời, anh nhìn chằm chằm vào mặt Hội trưởng Vương: “Có đôi khi kêu gọi đầu tư có lợi với thành phố Giang.
chúng ta! Nhưng một vài rác rưởi nào đó trên xã hội, tôi cảm thấy vân không cần nữa thì hơn, dù sao bọn họ đến đây khiến người người oán trách, cũng không phải.
chuyện tốt với chúng ta..” “Phải! Phải!” Nét mặt Hội trưởng Vương khó coi, liên tục gật đầu.
Doãn Ngang đứng phắt dậy vốn định mắng chửi Đường Ân mấy câu, nhưng thấy thái độ của Hội trưởng Vương.
thì säc mặt cũng trở nên khó coi. Không phải Đường Ân này là họ hàng xa của Hội trưởng Vương à? Sao ông ta lại trở thành thế này? Một họ hàng xa sẽ răn dạy Hội trưởng Vương như vậy à? “Hội trưởng Vương…” Doãn Ngang muốn gọi ông ta lại, nhưng ông ta lại đi theo Đường Ân ra ngoài.
Lúc này, Lưu Tử Văn đã quay về, thấy cảnh đó thì cũng hơi ngạc nhiên.
“Đây là chàng trai trẻ Hội trưởng Vương đứng ngoài cửa đón mãi đúng không? Khi nấy có nghe người ta nói, cũng không biết là đứa nhỏ nhà ai..” Lưu Tử Văn nhìn Đường Ân và Bùi Nhược rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Doãn Ngang và Diệp Khiêm Tuyết hơi sửng sốt, sắc mặt hai người lập tức trở nên khó coi: “Thế… chị nói hôm nay Hội trưởng Vương đứng bên ngoài là để nghênh đón người tên Đường Ân đó sao?” “Đúng vậy, tôi nghe thuộc hạ của Hội trưởng Vương nói đó..” Lưu Tử Văn gật đầu, hơi nghi ngờ nhìn hai người.
Cô ta mới đi vệ sinh về, vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hình như Đường Ân và Bùi Nhược đi rồi.
Doãn Ngang ngồi phịch xuống ghế.
Diệp Khiêm Tuyết cũng cắn môi, ánh mắt mơ hồ: “Chị Lưu, rốt cuộc Đường Ân đó là ai vậy?” “Tôi cũng không rõ lắm!” Lưu Tử Văn thổn thức, cười cười: “Nhưng tôi biết Bùi Nhược kia, là người phụ trách của văn phòng luật Tây Hà, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ cao siêu! Mấy năm nay từng xử lý không ít vụ kiện, số một ở thành phố Giang đấy!” Diệp Khiêm Tuyết sửng sốt, nét mặt nặng nề nhìn Doãn Ngang bên cạnh, nghiến răng nói: “Đi thăm dò xem, chuyện này phải điều tra ra, nhưng đừng chọc phải nhân vật lớn gì đấy…” Sắc mặt Doãn Ngang cũng khó coi, vội vàng gật đầu, lúc.
vừa định xoay người thì có người đi tới.
Một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp đi tới trước mặt anh ta, cười nói: “Hai vị là người của tập đoàn Doãn Thị sao?” Doãn Ngang và Diệp Khiêm Tuyết đều nhíu mày, ánh mắt hơi chán ghét.
“Tôi nghe nói hai người đang tìm cửa hàng, đúng không? Có lẽ chúng tôi có thể giúp..” Tiết Bạch cười.
“Cô giúp chúng tôi? Giúp thế nào?” Diệp Khiêm Tuyết lạnh lùng dò hỏi.
Tiết Bạch mím môi cười, lớp phấn trên mặt như muốn tróc lên, nhỏ giọng nói: “Tôi biết các người nhìn trúng mấy cửa hàng ở đường Tân Giang, bây giờ gặp phải một ít khó khăn… Tôi có quen Đường Ân kia, không phải nhân vật lớn gì, thật ra các người muốn mấy cửa hàng đó cũng rất đơn giản!” “Rất đơn giản?” Doãn Ngang nhướng mày.
“Đúng vậy… Nếu mấy cửa hàng này trở thành thứ không có chủ, chẳng lẽ còn khó với các người sao?” Tiết Bạch cười tự tin.
“Thứ không có chủ?” Doãn Ngang sửng sốt, sau đó trợn mắt: “Ý cô là..”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.