Vẻ mặt Hội trưởng Vương có chút xấu hổ, lén nhìn sang Đường Ân, gượng cười: “Hay là cậu Doãn chọn nơi khác đi, tôi xem thử có thể cho người nhường ra một cái cửa hàng mặt tiền cho cậu không…” “Không cần, tôi chỉ chọn mấy cửa hàng ở đường Tân Giang kia thôi, ông nói ra ai là được, tôi tự mình nói chuyện.” Doãn Ngang thản nhiên nói, đã có hơi không Vui.
“Là..” Hội trưởng Vương theo bản năng nhìn về phía “Là của tôi..” Anh mỉm cười gật đầu.
“Là ai không quan trọng, cho người đó nhiều tiền một chút..” Doãn Ngang nói đến đây thì đột nhiên nhận ra gì đó, quay đầu nhìn về phía Đường Ân, säc mặt lập tức trở nên u ám: “Đường Ân, cậu đang nói đùa với tôi à?” Đường Ân xoè tay, lạnh lùng đáp: “Anh cảm thấy tôi đang nói đùa với anh hả?” Diệp Khiêm Tuyết cũng hơi sửng sốt, cau mày.
“Đúng vậy, là của Đường Ân..” Hội trưởng Vương cười khổ.
Sắc mặt Doãn Ngang lập tức nặng nề hơn, cảm thấy mình bị người ta đùa giỡn! Khi nãy còn cảm thấy Đường Ân không mua nổi cửa hàng mặt tiền nên giới thiệu một vài chỗ ở ngoại thành, lại không ngờ mấy cửa hàng mình xem trọng là của cậu ta? Sự chênh lệch này khiến người ta khó mà chấp nhận được.
Cuối cùng Bùi Nhược cũng không nhịn được nữa, nhoài người trên bàn liên tục cười ha hả, gần như sắp ngã vào.
lòng Đường Ân.
Tuy cách quần áo, nhưng tay Đường Ân có thể cảm nhận được bụng của Bùi Nhược đang run lên, xem ra cực kỳ Vui vẻ.
.
Diệp Khiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-day-troi-sinh-tinh-ngong-cuong/1703916/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.