Edit & Beta: SwaniSwania (Chỉ đăng tịa Watt...pad & Word...press).
Chương 7.
Thẩm Kiệt Trạch vừa nói dứt lời, liền bị đánh cho ngất xỉu, té ngã xuống đất, Tạ Thầm Hoài có hơi cạn lời mà nhìn một màn khôi hài này, Tạ Miên Du ném cục đá trong tay xuống đất, mặt tỏ vẻ khinh thường liếc mắt nhìn người nằm trên đất kia.
"Hừ, dám dọa ông à!"
Lời tác giả: CP của Miên Du tới rồi, mọi người có thể thử đoán xem Thẩm Kiệt Trạch có thân phận gì (●—●)
Tạ Miên Du bị doạ, trong mắt cậu ngậm nước, lúc Tùng Khanh tới thì thấy bộ dáng nước mắt lưng tròng của Tạ Miên Du, cực kỳ đáng thương, Tùng Khanh càng đến gần, Tạ Miên Du càng ủy khuất hơn.
Tạ Thầm Hoài chưa từng hung dữ với Tùng Khanh, mà cũng chưa có ai dám hung dữ với Tạ Thầm Hoài, hắn cũng chịu thua không biết làm sao để dỗ Tạ Miên Du.
Đây là lần đầu tiên Tùng Khanh thấy Tạ Miên Du như thế này, cậu không biết nên nói gì, chỉ kéo tay áo Tạ Thầm Hoài, muốn nói hắn đừng tức giận, Tạ Miên Du xoa đôi mắt chua xót, khi cậu lén nhìn qua một bên thì thấy Tùng Khanh lôi kéo Tạ Thầm Hoài đi rồi, trong nháy mắt cậu không khóc nữa.
"Tướng công......" Tùng Khanh kéo tay Tạ Thầm Hoài đi vào trong sân hỏi "Miên Miên đâu có làm sai cái gì đâu phải không?"
Vốn dĩ Tạ Thầm Hoài không tức giận, Tạ Miên Du hiện giờ cũng chỉ mười sáu tuổi, xem ra cậu cũng chỉ là một đứa nhóc, nhìn cái tên Thẩm Kiệt Trạch kia không phải con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dau/1073661/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.