“Lâm sư muội!”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lâm Tuyết ngừng động tác trên tay, nghi ngờ quay đầu lại nhìn, nhìn đến Vương Dương cùng đồng tử áo đỏ đứng chung một chỗ.
“Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”
Gương mặt trắng nõn đáng yêu của Lâm Tuyết lộ ra vui vẻ. Nàng buông pháp khí rìu trong tay, chạy tới.
“Nghe nói ngươi ở chỗ này, liền tới đây xem ngươi!” Vương Dương cười nói.
“A! Tử Phong ca ca không có tới sao?”
Ánh mắt Lâm Tuyết mong đợi nhìn phía sau Vương Dương.
Không thấy được Ngụy Tử Phong, ngược lại nhìn đến một lão giả lưng còng quen thuộc. Nàng bị dọa giật mình.
“Lưu quản sự, ta không phải cố ý lười biếng, ta —”
Sắc mặt Lâm Tuyết có chút trắng bệch, hiển nhiên vị lão giả lưng còng này đối nàng uy hiếp vô cùng mạnh.
“Không có việc gì! Không có việc gì! Chậm trễ một chút không quan trọng!”
Nếp nhăn trên mặt lão giả lưng còng giãn ra, cười ha hả nói, có vẻ rất hiền lành dễ gần.
Lâm Tuyết chớp chớp mắt còn tưởng rằng xuất hiện ảo giác, vị quản sự này từ trước đến nay hung ác, động hay không động liền đối đệ tử ký danh tay đấm chân đá, khi nào trở nên dễ nói chuyện như vậy. Hơn nữa hắn còn đứng ở phía sau Vương Dương sư huynh, một bộ dáng làm tuỳ tùng.
“Sư muội, bên này không phải có trận pháp địa hỏa sao, ngươi như thế nào còn chẻ củi?”
Vương Dương chú ý tới Lâm Tuyết khác thường, nhưng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-tu-tien-ta-dua-mo-phong-vo-dich/2539218/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.