Trong băng quật rất lạnh, ngay cả khí người thở ra cũng lập tức khắc biến thành bông tuyết màu trắng hướng mặt đất bay xuống. Mà Trần Nhược Tư nằm trên phiến đá màu xanh biếc trên trán lại không ngừng toát ra mồ hôi. Giọt mồ hôi trên trán hắn không hề bị cái khí lạnh trong động băng đông kết, mà phản chiếu ánh sáng vàng đang phát ra từ trên người hắn, khiến người ta thoạt nhìn giống như một hạt châu lóng lánh ánh sáng màu vàng được khảm trên trán hắn.
Trong phiến đá màu xanh biếc phát ra lực lượng quái dị, từng tia xanh đậm mắt thường không nhìn thấy được tiến vào trong cơ thể của Trần Nhược Tư, trợ giúp hắn chống lại sự phá hoại của cỗ lực lượng cường đại trong cơ thể, có tác dụng tăng cường khả năng đề kháng của cơ thể hắn. Tia ánh sáng xanh biếc kia chỉ có thể bằng vào năng lực cảm ứng mẫn cảm mới có thể cảm giác được. Linh Cơ tuy rằng năng lực cũng không kém, nhưng nàng lại không cách nào cảm giác được. Tiểu Hà cũng giống như vậy, không thể cảm giác.
Tại đây trong băng quật, chỉ có cha mẹ Tiểu Hà, thân là thượng cổ tiên thú mới miễn cưỡng có thể cảm giác được việc này. Cuộc nói chuyện lâm vào cục diện bế tắc, mọi người cũng không biết trầm mặc bao lâu, mẹ của Tiểu Hà nói: "Các ngươi có thể cảm thấy nghi hoặc đối với lời nói vừa rồi của ta, trước tiên ta để cho các ngươi nhìn xem những điều được dự đoán trên dự ngôn thạch". Nói xong, hướng cha của Tiểu Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-tu-tien-luc/1389801/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.