Tử Điệp nghe Trần Nhược Tư nói xong, bất giác trong lòng cảm thấy căng thẳng, một dòng máu nóng chạy thẳng lên đỉnh đầu, nàng cảm giác mặt mình nóng lên, mặt hoa nháy mắt biến hồng. Nàng xấu hổ nhanh chóng buông tay của Trần Nhược Tư ra, xoay mặt đi, không dám nhìn Trần Nhược Tư. Kỳ thật, không phải là nàng không dám nhìn Trần Nhược Tư mà là lo lắng phản ứng của mình lúc này để cho Mộ Dung Thiên nhìn thấy.
Phản ứng của Tử Điệp đích thật là khiến cho Trần Nhược Tư giật mình, sửng sốt nhìn Tử Điệp chăm chú, trong lòng thầm nghĩ: "Phiền toái rồi, Tử Điệp tỷ tỷ chẳng lẽ thích mình rồi, điều này thật sự là phiền phức rồi. Mộng Tuyết vẫn còn đợi ta đến cứu, chuyện của Linh Cơ vẫn chưa được giải quyết, mà Lâm Hân Ngọc vì ta bây giờ người không biết đang ở phương nào, không biết là có bị nguy hiểm hay không, bây giờ lại thêm một cái Tử Điệp, ta phải làm sao đây?"
Mộ Dung Thiên trông thấy Trần Nhược Tư nhìn Tử Điệp chăm chú, lão bây giờ lại không tiện phát tác, cố ý hắng giọng, nói: "Tư nhi, ngươi làm sao vậy, ……."
"Không có, con chỉ đang nghĩ đến một số chuyện thôi." Trần Nhược Tư cũng ý thức được mình thất thố, vội vàng quay đầu nhìn Mộ Dung Thiên chuyển chủ đề nói: "Đúng rồi sư phụ, người có biết "ma nhãn" này là nói về cái gì không? "Ma nhãn" là cái gì gì nhỉ? Lúc trước sau khi con bị lực lượng của thổ diện nhân thôn phệ, ở trong lực lượng của hắn nghe được có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-tu-tien-luc/1389761/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.