Xích Vũ Đông nghe Trần Nhược Tư nói xong, ý muốn cự tuyệt, nhưng nhìn bộ dạng của hắn lại không nỡ mặc kệ, đành chau mày đỡ lấy chén, nói: "xú tiểu tử, một chén này thôi đấy, chén sau ngươi tự lấy đi".
"Được rồi, chén sau đệ tự rót", Trần Nhược Tư cười nói: "bất quá a, đệ uống nốt chén này rồi không uống nữa".
Nam Phong Tước cùng Mộ Dung Thiên đưa mắt nhìn nhau, cùng cười phá ra.
Trần Nhược Tư uống xong chén rượu thứ hai, đứng thẳng người dậy bước tới cửa phòng nhìn ra phía ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, bước trở vào giữa phòng, cố ý vờ ho vài tiếng như muốn nhuận giọng, mở miệng nói: "con hỏi mọi người một vấn đề, đạo quán gần đây có phải có rất nhiều người không rõ lai lịch tới không?"
Mộ Dung Thiên, Nam Phong Tước, Xích Vũ Đông ba người nghe thấy không khỏi ngây ra, hồi lâu, Xích Vũ Đông nghi hoặc nhìn Trần Nhược Tư nói: "ngươi làm sao biết được?"
"Nghe khẩu khí của huynh, đệ đoán đúng rồi chăng?", Trần Nhược Tư trầm ngâm nói tiếp: "nếu đúng thế, vậy đạo quán chúng ta giờ đang trong thời khắc rất nguy hiểm", nói xong, Trần Nhược Tư dừng giây lát, tiếp tục kể tình cảnh lúc mình lên núi qua hai cửa ra.
Xích Vũ Đông cười to, nói; "có vậy mà ngươi đoán được đạo quán có nguy hiểm ư, nghe vớ vẩn quá. Mấy người mới tới kia, ta đều thử qua võ công của họ, tuyệt không có gì đáng ngờ, sao có thể tạo thành nguy hại với đạo quán của chúng ta?"
"Nhị sư huynh, đệ nhận định không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-tu-tien-luc/1389745/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.