Trần Nhược Tư đứng ngây ngốc một chỗ, ánh mắt vô thần nhìn vị trí Mộng Tuyết biến mất, lòng như nhỏ máu, từng cơn bi thương như dày xé tâm hồn hắn. Qua một lúc, đầu hắn nghĩ tới những thời khắc cao hứng bên nàng, vẻ mặt nở nụ cười nhẹ hiếm có lúc này.
Trần Nhược Tư hét vang một tiếng, dốc toàn thân sức lực đánh vài quyền lên không trung. Vài quang thể mang hình nắm quyền màu kim sắc đánh tan vài đám mây trên không trung.
"Roạt, roạt", vài tiếng vang lên, quyền đầu kim sắc chạm vào mây trắng, mây trắng nháy mắt bị xua tan, hóa thành thể băng giọt nước, từ từ rơi xuống.
Trần Nhược Tư ngẩng mặt nhìn trời, không thèm khống chế thân thể, kệ cho bản thân cứ thế rơi xuống. Giờ hắn muốn tự sát, tuyệt vọng quá rồi, hắn nghĩ Mộng Tuyết bị bắt đi ắt không còn cơ hội sống sót, hắn muốn theo nàng, cùng nàng trọn kiếp sau.
Tại lúc đó, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm tìm chết mà thôi.
Chờ thân thể hắn sắp rơi xuống đụng vào tầng cây cao nhất, một thanh âm nam tử bỗng truyền tới tai: "hỗn tiểu tử, có chút khó khăn vậy đã muồn tự sát rồi sao, mi có phải là nam nhân không hả? chẳng nhẽ mi không muốn nỗ lực cứu người mình yêu ra sao?"
Trần Nhược Tư sững sờ, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất cố gắng khống chế thân hình. Còn không chờ hắn khống chế hoàn hảo, thân thể hắn đã đụng vào một cây đại thụ.
"Roạt", cả cành cây to lớn bị sức nặng người hắn đè lên, gẫy rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-tu-tien-luc/1389741/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.