Ngày hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, Trần Nhược Tư trán đầy mồ hôi từ trong mộng tỉnh lại, hắn ngồi dậy, dùng tay lau đi mồ hôi kín trán, nhìn một góc phòng rồi ngây ra, nghĩ tới cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi: hắn thấy mình tiến vào một căn phòng không chút ánh sáng, trong căn phòng đó, hắn định dùng pháp thuật tạo ánh sáng chiếu rõ căn phòng, song hắn cảm giác bản thân mất sạch năng lực trên người, biến thành một nhân loại phổ thông. Đột nhiên, một tiếng nữ tử cầu cứu rất thê thảm truyền vào tai hắn: "cứu tôi, cứu tôi". Mà câu cầu cứu này, lúc thì hắn nghe rất gần, lúc lại loáng thoáng rất xa xôi. Trần Nhược Tư cẩn thận nghe tiếng kêu, hắn nghe ra đây không phải thanh âm của Lâm Hân Ngọc, tức thì cảm thấy nghi hoặc vô cùng. Tại lúc hắn đang băn khoăn khó hiểu, hắn nghe một tiếng nam tử cao giọng cười lớn, giọng này chính là thanh âm của Hầu Quang Bình. Tiếng cười của Hầu Quang Bình vừa dứt, hắn cảm giác một cỗ lực lượng cực mạnh từ phía sau hắn đánh tới, mà hắn thì lập tức toát mồ hôi lạnh, cũng qua cơn kinh hãi này tỉnh lại.
Trần Nhược Tư chán nản thở dài, lòng nghĩ: "kì lạ thật, mình làm sao lại mơ vậy? có ý nghĩa gì đây? Chẳng nhẽ Hầu Quang Bình kia lại định làm thêm chuyện thương thiên hại lí gì?" Nguồn tại http://Truyện FULL
Mộng Tuyết ngủ bên cạnh hắn cũng bị hành động đột ngột của Trần Nhược Tư làm cho tỉnh lại. Nàng nhìn sang thấy Trần Nhược Tư trán đẫm mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-tu-tien-luc/1389734/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.