Mấy người Trần Nhược Tư thẳng một đường, đi gấp gần tới nửa đêm thì tới được Ngọc Cảnh Châu thành.
Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, soi rõ người đi đường. Trên con đường lớn vào Ngọc Cảnh Châu thành, ngoại trừ mấy người bọn Trần Nhược Tư, tuyệt không thấy một ai khác. Nhà cửa hai bên đường, xem ra không có lấy một bóng đèn, khiến cho khung cảnh càng trở nên yên tĩnh đến lạ kì.
Lâm Hân Ngọc nửa đùa, nữa thật nhìn Trần Nhược Tư nói: - Đến nửa đêm rồi, có lẽ ngay cả khách điếm đều đóng cửa hết. Đều tại hai ngươi, dọc đường đi nói chuyện tào lao không chịu yên, đi đường lại chậm chạp, làm trễ nải thời gian, chỗ ở đêm nay, các ngươi hãy lo nghĩ cách đi!
Trần Nhược Tư cùng Điền Lập Phong, trên đường đi nói chuyện rất tâm đắc, thật ra cũng có bàn luận rất nhiều chuyện, nhưng bọn họ đi đường như thế có thể nói là đã đi với tốc độ nhanh nhất rồi.
Trần Nhược Tư nghe Lâm Hân Ngọc nói thế, trong lòng có chút không thoải mái. hắn nhíu mày, làm bộ hình dáng vô tội nói:
- Này, ngươi nói chuyện có chút đạo lý được không, hai người chúng ta năng lực có hạn, không phải ngươi không biết. Với lại, chúng ta cũng không có lôi kéo các ngươi, chính các ngươi đòi theo, sao có thể trách ta được?
- A, ý ngươi trách ta không đúng phải không?
Lâm Hân Ngọc giương mắt nhìn Trần Nhược Tư nói.
Mộng Tuyết cười cười, nói: - - Linh Cơ cô nương không phải đã về thành trước rồi sao? Nói không chừng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-tu-tien-luc/1389684/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.