Hầu Quang Bình nhìn thấy thảm trạng này, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu và tức giận, lão cật lực khống chế tâm tình của bản thân, để cho trên khuôn mặt không lộ ra bất kỳ dấu hiệu gì. Lão yên lặng nhìn chằm chằm vào những thi thể của đám đệ tử, qua một hồi lâu, lão mới rơi vài giọt nước mắt.
Lão ta thở dài một hơi, trong lòng thầm thề : "Ai, là ai đã làm, ta nhất định bắt hắn nợ máu trả máu." Lão ta ở trên không trung, liếc mắt nhìn thấy bốn tên thú nhân đang đứng trước cửa đạo quán, trong lòng thầm nghĩ: "Từ tử trạng và vết thương trên những thi thể trước mắt mà phán đoán, các đệ tử ở trong tình huống không có lực phản kháng mà bị giết chết.
Chẳng lẽ là bọn chúng làm, điều này không thể nào, làm việc này đối với bọn chúng mà nói một chút điểm tốt cũng không có. Lại nói, là bọn chúng đã giết người, vì sao còn không bỏ đi, nhìn bộ dạng của bọn chúng dường như là đang thương tâm rơi lệ, kỳ quái, bọn chúng vì sao có thể vì nhân loại mà rơi lệ chứ. Trong chuyện này nhất định có nguyên nhân. Mặc kệ, trước hết hạ xuống hỏi bọn chúng một chút, xem bọn chúng sẽ nói điều gì." Nghĩ đến đây, Hầu Quang Bình gạt nước mắt, phi thân hạ xuống.
Bốn tên thú nhân thấy Hầu Quang Bình hạ xuống, bọn chúng biết rằng bộ dạng thương tâm bản thân vừa mới diễn xuất ra chắc chắn bị Hầu Quang Bình nhìn thấy, bọn chúng cho rằng mục đích đã đạt được rồi. Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-tu-tien-luc/1389678/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.