Linh Cơ đem Trần Nhược Tư thả xuống, nhìn hắn nói: "Ngươi không cần khẩn trương."
Trần Nhược Tư một bộ dạng chưa hết kinh hoảng, đáp: "Không cần khẩn trương, mới vừa rồi cô có cơ hội sao không bỏ chạy đi?"
Linh Cơ không hề suy nghĩ liền đáp : "Ta sao có thể bỏ rơi ngươi một mình bỏ chạy được?"
Yêu linh nọ nhìn Linh Cơ nói: "Các ngươi đang bàn bạc cái gì vậy? Công chúa, ngài suy nghĩ kỹ chưa?"
Linh Cơ cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ: "Mục đích ta tiếp cận tiểu tử này chỉ có phụ thân và hai vị hộ pháp mới biết, đám người trước mắt không hề hay biết nội tình, bọn chúng còn cho rằng ta thật sự là phản đồ của Minh tộc, nên làm sao bây giờ?" Linh Cơ im lặng một lát rồi nói: "Ta suy nghĩ kỹ rồi, sẽ chống chọi đến cùng, đến đi, xem ra không cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi sẽ không dừng tay."
Sắc mặt yêu linh khẽ biến, trên mặt xuất hiện một tia hoảng hốt, trong lòng thầm nghĩ: "ài, mặc dù nàng ta bây giờ làm ra cái chuyện ngu xuẩn này, nhưng nàng ta vẫn là công chúa, nếu như làm nàng ta bị thương, cũng không có cách nào nói rõ với Minh vương, nhưng nếu thả bọn họ đi, ta cũng không thể báo cáo kết quả, ta phải làm sao đây? Kẻ đi thông báo cho các hộ pháp chạy đi phương nào rồi, sao đến bây giờ còn không thấy bóng dáng nhỉ? Có bọn họ đến chủ trì đại cục, cũng không cần ta tới xử lý cái công việc khó khăn ngu ngốc này." Nghĩ đến đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-tu-tien-luc/1389670/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.