“Tôi quá đáng ở chỗ nào chứ?”
Triệu Diễm Mẫn cười lạnh một tiếng, khắp khuôn mặt tràn đầy vẻ trào phúng mà nói: “Một công ty tài chính ma một tỷ hai mà thôi, còn muốn vào trong tòa nhà thương mại Long Đằng? Anh xứng à? Có tư cách không?”
Nói xong, vẫy vẫy tay nói với hai người bảo vệ ở cửa: “Bảo vệ! Tới đây!”
Nhìn thấy Triệu Diễm Mẫn ra hiệu, hai người bảo vệ mở cửa lập tức chạy tới, lễ phép mà hỏi: “Bà Triệu, có chuyện gì căn dặn ạ?”
Triệu Diễm Mẫn cười lạnh một tiếng, móc ra tám trăm từ trong túi quần, nhét vào trong tay của bảo vệ, nói ra: “Hai vị, cao ốc Long Đằng là trung tâm thương mại Lâm An, một công ty tài chính ma đăng ký một tỷ hai, vậy mà lại chạy đến đây gia nhập, sao mà tôi cứ thấy hai người này là tới kiếm chuyện thế?”
Hai người bảo vệ nhận tiền, lập tức cúi người với Triệu Diễm Mẫn: “Bà Triệu! Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ giải quyết!”
Ngay sau đó, hai người trực tiếp đi đến trước mặt của hai người Vương Kiến Ba và Hà Thời Minh, một người trong đó lạnh lùng nói: “Hai anh, dựa theo quy định của tòa nhà thương mại chúng tôi, tài chính đăng ký công ty thấp nhất cần phải có hai mươi tỷ mới có thể tiến hành xin gia nhập công ty! Mời hai người rời khỏi nơi này!”
Triệu Diễm Mẫn cười lạnh một tiếng nói: “Nghe thấy chưa? Tưởng rằng tùy tiện thành lập một công ty ma một tỷ hai, là có thể trà trộn vào Long Đằng? Mức thấp nhất hai mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-duoc-mot-tan-vang/364989/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.