Vẻ mặt Hà Thời Minh vui mừng!
Ông lão này, khí phách!
Có những lời này của Lưu Bảo Toàn, sau này chuyện trung gian vàng, trên cơ bản đã nước chảy thành sông rồi, căn bản sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì nữa!
Về phần phạm pháp, buôn vàng có coi là phạm pháp không?
Chẳng qua số vàng này của anh không rõ lai lịch mà thôi, nhưng vẫn không thể gọi là phạm pháp, chỉ thiếu một con đường thế thôi.
Mà Lưu Bảo Toàn, chính là người mở cánh cửa này cho anh.
Chỉ cần có cánh cửa này, tất cả những gì anh làm, đều là hợp pháp hợp lý!
Anh lập tức cúi đầu với Lưu Bảo Toàn nói: “Cảm ơn chú Lưu!”
“Không cần khách khí, đây cũng là việc tôi nên làm!” Lưu Bảo Toàn cười haha nói.
Sau đó, ba người lại tiếp tục ăn.
Ăn sau bữa cơm, Lưu Vân Vĩ đưa Hà Thời Minh trở về.
Đợi sau khi Hà Thời Minh rời đi, Lưu Bảo Toàn ngồi trên ghế sofa, ấn đường dần nhíu lại.
Ồ?
Ban nãy mình đã xảy ra chuyện gì?
Sao mà dễ dàng đồng ý lời thỉnh cầu của Hà Thời Minh thế?
Lúc này, bà cụ đi tới, nói: “Bảo Toàn, vừa nãy ông quá kích động rồi, ông là người đứng đầu của khu môi giới, sao có thể dễ dàng giúp cậu ta? Bằng không thì cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi.”
“Nói bậy!”
Lưu Bảo Toàn trực tiếp trầm giọng nói: “Chuyện đã đồng ý, làm sao có thể xem như chưa từng xảy ra! Càng khỏi phải nói đối phương còn là ân nhân cứu mạng của con chúng ta! Bà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-duoc-mot-tan-vang/364985/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.