Trong ký túc xá nam.
Vương Kiến Ba vừa đứng dậy khỏi giường liền nghe thấy giọng Phạm Vân Hải trên đài phát thanh.
“Lão già! Không biết xấu hổ!” Anh trầm giọng chửi rủa.
Mặc dù Phạm Vân Hải không trực tiếp chỉ ra tên Hà Thời Minh nhưng ai có đầu óc đều nghe ra những gì Phạm Vân Hải nói đều nhằm vào Hà Thời Minh!
Không chỉ Vương Kiến Ba, cả khuôn viên lúc này, tất cả mọi người nghe Phạm Vân Hải phát thanh đều hiểu Phạm Vân Hải chỉ Hà Thời Minh, tức khắc thì thầm với nhau.
“Có kịch hay xem rồi.”
“Mặc dù Điền Phức Vi thay cậu ta ra mặt nhưng sức ảnh hưởng của cô ấy chung quy cũng không bì được hội trưởng hội học sinh!”
“Cậu nói sai rồi, xét về sức ảnh hưởng thì chắc chắn Điền Phức Vi lớn hơn Phạm Vân Hải, nhưng xét quyền lực thì Điền Phức Vi không thể so bì được với hội trưởng hội học sinh! Đây mới là điều quan trọng nhất! Nhìn bài đăng của Phạm Vân Hải đều được trực tiếp ghim! Còn Điền Phức Vi chỉ có thể ghim thủ công, đây chính là sự khác biệt!”
“Chỉ trách Hà Thời Minh quá phách lối, chọc vào Phạm hội trưởng!”
“Chậc chậc, bị Tần Lệ Nhã bao, thật ghen tị!”
“Loại chuyện này ghen tị không nổi! Nhưng chuyện này làm lớn lên như vậy, đoán chừng Hà Thời Minh có khả năng bị đuổi học.”
“Đó là điều chắc chắn! Loại người này không đuổi đi, không lẽ muốn giữ lại hại sinh viên của trường chắc?”
“...”
Văn phòng hiệu trưởng.
“Hiệu trưởng, người mà Phạm Vân Hải nói đến, ngài đã nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-duoc-mot-tan-vang/364922/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.