“Anh Hà?”
Giọng Tần Lệ Nhã lập tức kéo suy nghĩ đang chạy đến nơi xa xôi của Hà Thời Minh quay về.
“À? Ừ… cái đó… có chuyện gì vậy?” Hà Thời Minh hoảng hồn nói.
Tần Lệ Nhã cười nhẹ nói: “Hôm nay mời anh Hà đến, một là muốn mời anh Hà một bữa rau dưa, hai là muốn bày tỏ lòng biết ơn anh Hà đã ra tay giúp đỡ.”
Nói xong, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đẩy đến trước mặt Hà Thời Minh.
“Anh Hà, trong thẻ này có tổng cộng 15 tỷ, mật khẩu là sáu số 0, một chút tâm ý, hy vọng Hà tiên sinh không từ chối.”
“15 tỷ?” Hà Thời Minh nhướng mày.
Người có tiền có khác, một lần lấy ra 15 tỷ luôn!
Nếu là trước kia, đột nhiên nghe thấy 15 tỷ chắc chắn sẽ kích động không kiềm nén được.
Chỉ là bây giờ, sau khi biết được đống vàng có trị giá 300 triệu kia, anh chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng lại thất vọng nhiều hơn.
Mẹ kiếp.
Anh còn tưởng Tần Lệ Nhã muốn làm gì anh, khó khăn lắm mới thuyết phục bản thân phải nghe theo, kết quả,
Chỉ có thế?
Lúc này, một giọng nói điên cuồng gào thét trong đầu Hà Thời Minh.
“Hèn nhát! Cơ hội không chờ ai hết, dũng cảm lên! Chủ động xuất kích đi!”
Một Hà Thời Minh khác lại điên cuồng lắc đầu phản bác: “Không được, không được! Quá đáng sợ! Tuyệt đối không thể như thế…”
“Sao thế anh Hà, chê ít đúng không? Nếu anh chê ít, tôi vẫn có thể đưa thêm.”
Tần Lệ Nhã nhìn bộ dạng của Hà Thời Minh liền nói thẳng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-duoc-mot-tan-vang/364902/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.