Tiêu Quyên nghe lời thúc giục của Tống Lê Lê, đành bất lực chạy qua.
Cô ấy chỉ là người mới, còn Tống Lê Lê đã ở đây được ba năm, thậm chí bà chủ còn có ý thăng chức cho cô ta làm quản lý cửa hàng.
“Chào anh, xin hỏi anh cần kiểu dáng nào? Tôi có thể giới thiệu cho anh.” Giọng Tiêu Quyên hơi khàn cười nói.
Hà Thời Minh cười nhẹ liếc nhìn Tiêu Quyên nói: “Cô tên là Tiêu Quyên à?”
Tiêu Quyên gật đầu đáp: “Vâng ạ.”
“Ừ.”
Hà Thời Minh ừ một tiếng, sau đó nhìn vào bên trong cửa hàng chỉ vào những món đồ khác và nói: “Cái này, cái này, còn cả cái này nữa…”
Tổng cộng hơn mười bộ quần áo.
Khuôn mặt hưng phấn của Tiêu Quyên đỏ bừng: “Thưa anh, anh có chắc là muốn nhiều như vậy không?”
Chẳng lẽ hôm nay mình gặp thổ hào?
Bán được nhiều quần áo như vậy, thành tích của hoa hồng tương đương với một tuần lương của cô luôn!
Tống Lê Lê đang ngồi nghỉ một bên cũng ngạc nhiên.
Mười mấy bộ quần áo?
Không lẽ mình nhìn nhầm?
Không đúng!
Mua một bộ cô ta còn tin.
Mặc dù quần áo ở đây đắt, nhưng cũng không chắc chắn là không mua được, nhưng mười mấy bộ quần áo, tổng cộng hơn 2 vạn tệ, dựa theo quần áo mà Hà Thời Minh đang mặc, căn bản là không có khả năng, chắc chắn là đang giả vờ!
Kết quả lúc thanh toán sẽ nói là không đem đủ tiền hoặc dùng tạm lý do gì đó.
“Không!” Hà Thời Minh lắc đầu.
Nghe những lời Hà Thời Minh nói, đôi mắt rực sáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-duoc-mot-tan-vang/364893/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.