Động tĩnh bên này hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều bạn học đi ngang qua.
Sau khi nhìn thấy Trần Chí Quân quỳ gối trước mặt Hà Thời Minh, những người này nhao nhao nghị luận.
“Tên này không phải là Trần Chí Quân sao, hai ngày này cậu ta đi cuồng tìm người vay tiền, tôi còn từng bị cậu ta mượn đấy.”
“Nghe nói là mẹ cậu ta bị bệnh nặng cần rất nhiều tiền.”
“Không nghĩ tới vẫn là đứa con hiếu thảo! Hà Thời Minh này sao quá keo kiệt vậy, có nhiều tiền như thế, tùy tiện một chữ có thể bán một triệu, bây giờ cho mượn ba trăm nghìn cứu mẹ bạn học cũng không cho mượn! Quả thực là quá ghê tởm!”
“Cậu biết gì chứ! Không trải qua nỗi khổ của người khác, đừng khuyên cậu ta lương thiện! Cậu có biết lúc trước Hà Thời Minh bị những người này đối xử thế nào không?”
“Đúng rồi! Đây căn bản không phải chuyện có tiền hay không! Lúc trước Trần Chí Quân đối xử với người ta như vậy, bây giờ cần đến người ta lại quay đầu ngược lại xin người này, thế này thể hiện Hà Thời Minh người ta đê tiện cỡ nào chứ?”
“Cũng không thể nói như vậy, dù sao cũng là một cái mạng! Có khả năng giúp đỡ vẫn nên giúp đỡ thì tốt hơn!”
“Cậu nói thì dễ dàng lắm, sao cậu lại không giúp đi? Nhà cậu cũng có tiền mà? Lấy ra ba trăm nghìn vấn đề không lớn nhỉ?”
“Sao tôi có thể so với Hà Thời Minh!”
“À, đặt lên người chính mình thì không muốn?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-duoc-mot-tan-vang/1885835/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.