"Ở đây!"
Lỗ Hướng Dương đưa Lương Khánh Bình đến chỗ bức "xuân hạ thu đông".
Vừa xem qua, Lương Khánh Bình đã kích động nói: "Chữ đẹp! Chữ đẹp!"
Trình độ thư pháp của ông ta rất sâu rộng, chỉ cần nhìn sơ qua cũng đã thấy được sự phi phàm trong bức thư pháp này!
"Hướng Dương, bậc thầy thư pháp cậu nhắc tới ở đâu?" Lương Khánh Bình kích động hỏi Lỗ Hướng Dương.
Lỗ Hướng Dương dẫn Lương Khánh Bình đến trước mặt Hà Thời Minh, giới thiệu: "Bậc thầy ở đây, tên là Hà Thời Minh, là sinh viên của Đại học Lâm An!"
Thôi Chí Nguyên nghe vậy, trên mặt lập tức đầy vẻ tự đắc.
Mặc dù, tên Hà Thời Minh này luôn khiến ông ta cảm thấy đau đầu.
Hơn nữa ông ta cũng không có hứng thú gì lắm với thư pháp, nhưng mà trong trường của ông ta xuất hiện một bậc thầy thư pháp mà quan trọng hơn là người này lại là sinh viên trường ông, ông ta cảm thấy trên mặt mình tỏa ra hào quang sáng chói!
Lương Khánh Bình vừa nhìn thấy Hà Thời Minh đã vô cùng sửng sốt mất một lúc, mới kinh ngạc nói: "Thư pháp kia... Thật sự là do cậu viết sao?"
Hà Thời Minh trước mặt, thật sự còn quá trẻ!
Quá trẻ đến mức đáng sợ, nhìn chung thì toàn bộ hiệp hội thư pháp Lâm An cũng không có thành viên nào trẻ đến vậy!
Mặc dù thư pháp của Điền Phức Vi không tồi, hơn nữa còn thường xuyên ra vào hiệp hội thư pháp, nhưng cô cũng chỉ là thành viên mới đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-duoc-mot-tan-vang/1885831/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.