“Cái này...” Đinh Quảng Khôn lập tức nghẹn họng.
Nên đánh sao?
Ông ta đã ra tay, cậu nói nên đánh sao?
Hà Thời Minh nghe đến đó, giờ mới hiểu được vì sao vừa rồi Vương Kiến Ba làm như thế.
Hóa ra là cậu ta muốn gậy ông đập lưng ông.
“Cãi chày cãi cối! Quả thực là cãi chày cãi cối! Sinh viên không có đạo đức không có tố chất như mấy người cần phải đuổi học.” Đinh Quảng Khôn giậm chân lạnh lùng quát.
Hà Thời Minh nhìn thấy dáng vẻ của ông ta, lắc đầu thở dài một tiếng, đã không còn chút do dự nào nữa, trực tiếp ném giấy dán ‘Không giữ mồm giữ miệng’ lên người Đinh Quảng Khôn.
Sau đó trực tiếp hỏi: “Thầy muốn đuổi học tôi hẳn là không liên quan gì tới tôi đánh Vương Tử Dương nhỉ?”
“Đương nhiên là không!” Đinh Quảng Khôn bật thốt ra.
“Hả?”
Lời của Đinh Quảng Khôn khiến người ở chỗ này toàn bộ đều nhướng mày, nhìn lại về phía Đinh Quảng Khôn.
Bao gồm cả viện trưởng Thôi Chí Nguyên, cũng một mặt không hiểu nhìn về Đinh Quảng Khôn.
Tên này vừa mới nói cái gì?
Không có?
Mẹ nó không phải ông vì chuyện này nổi giận tưng bừng muốn đuổi học Hà Thời Minh sao?
Kết quả bây giờ lại nói không?
Vương Kiến Ba càng choáng váng, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Hà Thời Minh một cái, lại nhìn Đinh Quảng Khôn một cái, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Hà Thời Minh cười lạnh một tiếng nói: “Vậy thì vì cái gì?”
“Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-duoc-mot-tan-vang/1885821/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.