Sau khi ăn cơm xong, Hà Thời Minh lại dạy Điền Phức Vi dương cầm đến chiều.
Cho đến khi trời sắp tối, mời rời khỏi khu Giai Nghi.
Trên đường.
Hà Thời Minh giơ cái móng tay heo từng nắm tay nhỏ Điền Phức Vi lên ngửi một cái.
Chậc chậc.
Thật là thơm.
Bây giờ anh đã hiểu rõ cái gì gọi là đưa hoa hồng tặng người, trên tay còn dư hương.
Mùi thơm này, nhất định là bởi vì lòng nhiệt của mình, là mùi hương trời ban cho!
Xem ra sau này phải thường xuyên giúp đỡ người khác rồi!
Sau đó, Hà Thời Minh gọi điện thoại Vương Kiến Ba, hỏi cậu ta chuyện tuyển dụng thế nào.
“Đừng nói nữa! Còn chưa đi được, hôm nay là ngày 7 tháng 7, trường học không cho đi vào tuyển dụng.” Vương Kiến Ba trả lời.
Hà Thời Minh cười khẽ một tiếng nói: “Không có việc gì, ngày mai rồi tuyển cũng không muộn! Ra ngoài ăn đồ nướng tiếp đi?”
Hôm nay ở nhà Điền Phức Vi một ngày, bây giờ tâm trạng anh vô cùng tốt, chỉ muốn tìm người khoe khoang, nếu không trong lòng không dễ chịu!
Có câu nói nói sao nhỉ?
Giàu mà không về quê, như áo gấm đi đêm!
Khi nào về quê Hà Thời Minh chưa từng nghĩ tới, dù sao bây giờ không giống ngày xưa, giàu có về quê trên cơ bản không có mấy ngươi rơi vào kết cục tốt, thậm chí bởi vì hút ít hơn điếu thuốc liền bị tên đầu trộm đuôi cướp đâm chết tại chỗ cũng không ít.
Thành ngữ hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-dao-duoc-mot-tan-vang/1885813/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.