Bạch Phù Sinh nghe vậy, gật gật đầu, trầm ngâm một lát sau đó mở miệng:
“Tấn Thăng vừa vào Tinh Thành Học Phủ, cũng không nổi bật, thậm chí còn bị các bạn học cười nhạo một năm.”
“Vì sao phải cười nhạo thầy Vương?” Phong Kỳ vội vàng dò hỏi.
“Bởi vì trong lễ khai giảng, thằng nhãi ấy nhìn quốc kỳ phất phơ theo gió, không nhịn được khóc, cũng chính là khi đó, nó để lại ấn tượng cho thầy, rất khó hình dung biểu tình Tấn Thăng ngay lúc đó, ánh mắt thằng nhãi nhìn quốc kỳ ngậm đầy kiên nghị, sau đó chảy xuống nước mắt, lúc ấy rất nhiều bạn học cùng khóa với nó đều chú ý tới nó khác thường, chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí có người trộm cười nó giống như đứa ngốc.”
“Trong năm đó, các bạn học đều dùng ngữ khí trào phúng mỗi khi đàm luận chuyện này, nói nó quả thật là quái thai khác người, chưa bao giờ gặp qua người cảm xúc hóa như vậy.”
Nghe thế, Phong Kỳ hụt hẫng trong lòng, lúc này Bạch Phù Sinh tiếp tục nói:
“Tấn Thăng là học sinh rất đặc thù, nó chính trực tới nỗi khoa trương, có lần lớp bầu chọn học bổng, một cô nhóc xinh đẹp cướp mất một vé, nhưng mọi người đều biết nhà con bé không nghèo, lại cũng không định vạch trần, nhưng Tấn Thăng khác, thằng nhãi đứng lên lớn tiếng nói với uỷ viên giám sát phiếu bầu: Đây là không công bằng, cậu ấy sống ở trung tâm thành phố Tinh Thành, số tiền này rõ ràng có thể cho những người càng cần hơn!”
“Sau vụ đó, Tấn Thăng bị bạn bè cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-danh-cap-dong-thoi-gian/496214/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.