Sau cuộc nói chuyện với tàn hồn của Ngọc Điệp cô cuối cùng đã toàn tâm thật sự coi ba người mama,papa và anh hai là gia đình của mình.Ngày nào trong cuộc sống của cô cũng toàn màu hường bay phấp phới,cô chỉ mong những ngày hạnh phúc viên mãn bên cạnh gia đình mình sẽ kéo dài mãi nhưng lão thiên chết tiệt đã nhanh chóng chấm dứt nó.
(Lão thiên gia+tg:hắt xì,ai đang chửi ta vậy,ta ăn ở hiền lành,tích đức đầy người vậy mà lại có người chửi ta sao?Chắc chắn là không phải rồi chắc là nhầm thôi.)
Ngày hôm nay là một ngày đẹp trời như mọi ngày khác hiện tại cô và gia đình đang dùng bữa sáng cùng nhau,khung cảnh đầm ấm,hạnh phúc khiến người ta phải ghen tỵ không thôi.Ba cô gấp tờ báo lại,nhìn cô mỉm cười nói:
“Ngày kia là 12/5 rồi,vậy là Điệp nhi của ba sắp tròn 16 tuổi rồi.”
“Vâng ạ,có chuyện gì sao baba?”Mọi năm Bạch gia bốn người chỉ tổ chức trong nhà không mời ai cả,từ trước đến nay chưa có ngoại lệ bao giờ nhưng vừa nghe baba nói vậy cô liền có linh cảm xấu,cực kì xấu.
“Ừm,Điệp nhi à,lần này chúng ta sẽ không tổ chức như thường nữa mà sẽ mời khách đến dự tiệc sinh nhật của con.”
Cô đang tao nhã uống trà thì nghe baba nói vậy làm cô tao nhã phụt hết trà trong mồm lên mặt anh hai.Tại sao lại linh như vậy chứ.
(tg:khổ thân anh Tề Thiên,thế là hỏng cái mặt đẹp zai của anh rồi.
Tề Thiên:*gật đầu*đúng,hỏng mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-da-lam-nen-toi-nghiet-gi-chu-nam-chu-tranh-ra/2501156/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.