Được rồi, thời gian cấp bách, cuối tuần cô lại cẩn thận nghiên cứu cải tạo lại hình tượng của Béo Muội!
Rửa mặt đánh răng chải đầu mặc quần áo mất mười lăm phút, hoàn thành việc nuốt bánh bao hấp của Lâm baba trong vòng năm phút, chạy nhanh ra cửa còn bị Lâm mami gọi lại mạnh mẽ đeo cặp kính đen kia lên sóng mũi cho cô, thẳng đến tận 7 giờ hai mươi lăm phút, Lâm Vãn cùng Lâm baba mới lên xe.
Một chiếc bong đen chạy băng băng, lao vọt ra khỏi tiểu khu, hai cha con đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
"Vãn Vãn đừng nóng vội, mười phút sau nhất định có thể tới trường, vẫn còn kịp mà." Sợ con gái lo lắng bị đến trễ, Lâm baba vừa lái xe vừa nói.
Lâm Vãn không lo lắng đến vấn đề trễ học, ngồi ở cạnh ghế tài xế, Lâm Vãn tháo chiếc kính xuống. Vừa mới ra cửa quá gấp gáp, cô phải kiểm tra lại một chút mới được.
Lâm baba ngồi bên cạnh:......
Mỗi ngày hầu như đều là ông đưa con gái đi học, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bé con nhà mình soi gương!
Thật sự không còn chút luyến tiếc cuộc sống nào nữa sao!
Lâm giáo sư thật sự sầu muốn thúi ruột.(;"༎ຶД༎ຶ")
Ông thử hỏi thăm, giọng điệu từ ái phảng phất như đang cổ vũ học sinh: "Vãn Vãn tại sao lại bắt đầu soi gương vậy con gái?"
Lâm Vãn lấy mắt kính xuống, nháy một đôi mắt ngập nước đầy long lanh hỏi: "Ba à, ba không cảm thấy con quá béo sao? Con lớn lên dáng dấp xinh đẹp như vậy, ba với mẹ vì cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-cung-voi-anh-de-yeu-duong/4152931/chuong-2-1.html