Mây đen che lấp mặt trời, gió thổi bay loạn, khu vực linh hải này thực mau chẳng còn lại gì. Đương khi trời đất tối sầm, Thẩm Kỳ Khi chỉ có thể mơ hồ thấy, Liễu Sương một mình đứng ở trước phế tích, ánh chiều tà ảm đạm ngừng ở phía sau nàng, phác họa ra một hình cắt mảnh khảnh mà mông lung.
Nàng giống như khối đá điêu khắc lạnh băng, vẫn không nhúc nhích.
Không gian tĩnh xuống, Thẩm Kỳ Khi chậm rãi đi về phía nàng.
Rõ ràng chỉ có vài bước ngắn ngủi, lại cứ như đã đi thật lâu.
Chờ nàng tới bên cạnh Liễu Sương, trước mắt đã là một mảnh đen nhánh mơ hồ, đau đớn rậm rạp bao phủ lấy nàng, đau đến cơ hồ không có sức lực nói chuyện.
Những thống khổ này không chỉ đến từ việc nàng đau lòng sau khi biết được hết thảy, mà còn đến từ chính cảm xúc sinh ra bởi linh hải Liễu Sương.
Lạnh lẽo tuyệt vọng không bờ bến, thiếu chút nữa nhấn chìm nàng trong đầm lầy cảm xúc tiêu cực.
Nàng nghẹn ngào, thật cẩn thận mà túm chặt tay áo Liễu Sương, mang theo âm khóc nức nở, "Sư tỷ......"
Liễu Sương quay đầu, ánh mắt dừng ở trên người nàng.
Con ngươi ảm đạm giống hồ nước tĩnh mịch, bên trong một tia sáng cũng không có.
Thẩm Kỳ Khi nhìn nàng, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống.
Liễu Sương hắc ám cùng đau xót, đều là do mình mang đến. Làm người khởi xướng tất cả, Thẩm Kỳ Khi chưa bao giờ xa cầu nàng sẽ trở thành tình yêu của Liễu Sương.
Nàng không ngờ tới bản thân mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-cung-nu-chu-deu-that-thom/4288901/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.