Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Hoài lúc này đây trắng bệch như tờ giấy. Nàng chống hai tay dưới đất, sợ sệt nuốt nước miếng, vạt váy trắng cọ dính nước bùn, trông chật vật dơ bẩn vô cùng. Nàng đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ phải hèn mọn sợ hãi mà khóc kêu: "Đừng, đừng mà......Cầu xin các ngươi......"
Thẩm Kỳ Khi đứng yên, thờ ơ.
Nguyệt Hoài bám lấy giày nàng, yếu ớt hô: "Tiểu sư muội, tiểu sư muội...... Ngươi cứu cứu ta, đừng để nàng giết ta! Ngươi vì ta mà cầu tình đi, được không? Được không?"
Thẩm Kỳ Khi kinh ngạc hỏi: "Vì cái gì chứ, Nguyệt Hoài sư tỷ?". Nàng hơi hơi đứng thẳng thân mình, từ trên cao nhìn xuống, "Cầu tình cho ngươi thì có ích lợi gì cho ta sao?"
"Có, có!" Nguyệt Hoài giống như bắt được hy vọng cầu sinh, đôi mắt lộ ra mong đợi, run giọng nói, "Nếu ngươi cứu ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều......linh thạch, bí tịch, hoàng kim vạn lượng...... Ngươi nghĩ muốn cái gì đều có thể......"
Thẩm Kỳ Khi nghiêm túc nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười: "Không ngờ Nguyệt Hoài sư tỷ có của cải phong phú như thế. Nhưng ngươi cũng biết thân phận ta, mấy thứ này, ta cũng không thiếu a."
"Vậy...vậy ngươi nghĩ muốn cái gì?" Nguyệt Hoài liếm liếm cánh môi khô cằn, sợ hãi mà ngửa đầu nhìn nàng, "Ta đều cho, ta đều cho ngươi...."
"Sư tỷ muốn, chính là ta muốn." Thẩm Kỳ Khi lui về phía sau một bước, tránh đi tay nàng, sắc mặt bình tĩnh, "Nếu sư tỷ muốn ngươi chết, vậy ngươi liền an tâm mà đi tìm chết đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-cung-nu-chu-deu-that-thom/1052036/chuong-61.html