Đang lúc Thẩm Quyết hết sức sinh nghi, mặt kia thuỷ kính, đoàn người Thẩm Kỳ Khi đã rời núi hoang.
Xét tới thương thế Liễu Sương, ba người chỉ phải thả chậm bước chân chậm rãi đi tới, may mà tốc độ chảy của thời gian trong yểm cảnh khá nhanh, mặt trời lặn dần về phía tây, thời gian đã tới gần chạng vạng, hoàn cảnh khô nóng dần dần chuyển mát, hành tẩu cũng không tính quá khó chịu.
Đám mây mềm mại kết thành từng mảng dày rộng, chân trời dường như là được bôi lên một lớp thuốc màu đỏ hồng ráng cam, ngẫu nhiên có đàn chim xẹt qua mây mù bay về phía phương xa, rơi xuống vài tiếng đề thanh lảnh lót.
Bỗng nhiên, không gian yên tĩnh bị "ọt ọt" vang lên đánh vỡ.
Ba người dừng lại bước chân.
Liễu Sương cùng Triệu Kha không tự chủ được nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Thẩm Kỳ Khi chớp mắt nhìn bọn họ, trên mặt tràn ra một nụ cười thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Hì hì......Ta, ta có chút đói bụng." Lúc trước vội vàng đi cứu sư tỷ, cũng quên luôn ăn uống, cứ thế vẫn luôn chịu đựng đến buổi tối.
Triệu Kha sửng sốt: "Ta thiếu chút nữa đã quên, tiểu sư muội chưa tích cốc, giữa trưa tới giờ còn chưa ăn cái gì, nói vậy đói lả đi."
Thẩm Kỳ Khi xua xua tay: "Không khoa trương đến vậy." Thể chất người tu tiên vẫn tốt chán so với thường nhân, cho nên nàng đến bây giờ mới cảm nhận được một chút đói.
Ánh mắt Liễu Sương dừng trên người nàng, hơi nhíu mày: "....Thời gian dài như vậy, ngươi làm sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-cung-nu-chu-deu-that-thom/1052028/chuong-53.html