Liễu Sương nhìn thoáng qua hắc ưng, thu tay trở về, bình tĩnh hỏi: "Đây là từ đâu ra?"
Thẩm Kỳ Khi cười nói: "Không biết, nó không chịu nói cho ta. Bất quá ta cảm thấy...... Nó hình như vẫn luôn ở bên cạnh ta!"
"Huh?"
Thẩm Kỳ Khi nói: "Sư tỷ, ngươi nhớ rõ thi đấu thăng học trước đó không? Lúc trận đấu kết thúc Tiêu Văn giở trò xấu, có một mảnh sương đen bỗng nhiên xuất hiện cứu ta."
Ánh mắt Liễu Sương lập loè: "Nhớ rõ."
Thẩm Kỳ Khi gãi gãi đầu, lại cười nói: "Còn có phía trước gặp phải Thận Quy, chúng ta cũng là được đoàn sương này tới cứu. Cho nên hiện tại ta hoài nghi......có người ở trong bóng tối bảo hộ ta."
Liễu Sương ngập ngừng: "...... Ngươi biết đối phương là ai sao?"
"Không biết, nhưng ta muốn giúp người ấy che giấu." Thẩm Kỳ Khi đè thấp thanh âm, để sát vào tai nàng, thần thần bí bí mà nói, "Ngươi ngàn vạn đừng nói cho những người khác a, ta đối ngoại tuyên bố sương mù này là pháp bảo của ta, nhưng căn bản không phải. Người này hẳn là vẫn luôn ở bên cạnh ta, nhưng không có phương tiện nói ra thân phận." Ánh mắt nàng cực sáng, ngữ khí nghiêm túc dị thường, như là rất tin tưởng Liễu Sương sẽ không nói ra ngoài.
Liễu Sương rủ mắt nhìn, nói: "Vậy ngươi có muốn biết người ấy là ai hay không?"
Thẩm Kỳ Khi không cần nghĩ ngợi: "Muốn a!"
"Biết rồi sao nữa?"
Thẩm Kỳ Khi nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Ta muốn chân thành cảm ơn người ấy! Rốt cuộc người ấy đã cứu ta hai lần, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-cung-nu-chu-deu-that-thom/1052024/chuong-49.html